Chương 11: Người chết giống như đèn tắt

Dưới sự dẫn đường của cha mẹ, tôi đi đến trước nhà của Giang Hoài

Phía sau hồi nhà của ông ta có một hàng cây tre, sinh sôi rất rậm rạp, bao phủ cả đỉnh nhà, một trận gió thổi qua, làm tôi không nhịn được ớn lạnh

Một âm thanh của kèn acmonica, lúc này đang ngắt quãng truyền đến từ

trong nhà của Giang Hoài, đây là sở thích duy nhất trong mấy năm qua của

ông ta

Lúc chúng tôi đi đến trước ngôi nhà, thì thấy Giang Hoài lúc này đang

ngồi trước hiên nhà, một chiếc acmonica đã bị gỉ đặt ở trên miệng, thổi

từng khúc nhạc không ai biết, nghe thì rất bi thương

Giang Hoài vừa nãy còn tinh thần rất phấn chấn, lúc này không biết đã gặp phải chuyện gì, sắc mặt của ông ta vô cùng tiều tụy, hai con mắt cũng ửng đỏ, mái tóc hoa râm loạn trong gió, cả người giống như phút chốc biến

thành một cụ già mấy chục tuổi

" Giang trưởng lão, ngài sao vậy?" cha rất nhanh phát hiện ra điều bất thường, hỏi Giang Hoài

Giang Hoài thả kèn xuống, đôi mắt u ám vô hồn: " vợ tôi… đi rồi"

Lúc nói chuyện, Giang Hoài ngoảnh đầu nhìn một cái vào trong nhà, cỗ quan

tài lần trước dùng để đối phó với Hứa Thiến đang đặt ở chính giữa ngôi

nhà, nắp quan tài vẫn chưa đóng lại, nhưng tôi thấp thoáng nhìn thấy những con ruồi đang bay lượn bên trong

Cha kéo tôi đến trước cỗ quan tài, nhìn thấy bà Lý lúc này đang nằm trong cỗ quan tài, bà ấy không còn hô hấp nữa, miệng vẫn còn một vết máu chưa

khô, miệng bà ấy hơi hé ra, không hề có huyết sắc

Không ai nghĩ rằng, thời gian Giang Hoài đối phó với Hứa Thiến, bà Lý bệnh nằm trên giường lại qua đời

" tôi ấy, sống lâu rồi, thấy sống chết nhiều rồi, cũng tê liệt rồi, lúc

trước khi con trai chết, tôi còn có thể rơi mấy giọt nước mắt, nhưng bây

giờ bà ấy đi rồi, nước mắt, chảy không nổi nữa"

Giang Hoài đứng dậy đến trước cỗ quan tài, ông ta nhìn bà Lý nằm hiền từ

thanh thản ở trong quan tài, ánh mắt ảm đạm " bà ấy theo tôi mấy chục

năm, ở chuồng trâu, xin cơm ăn, nỗi khổ nào cũng đã trải qua, nhưng không

ngờ rằng, ngay cả nhìn mặt bà ấy lần cuối trước khi chết tôi cũng không

nhìn được"

Nói xong, Giang Hoài nhìn gia đình 3 người chúng tôi một cái, " trong

thôn này chúng tôi không có người thân, lúc còn sống vợ tôi thích nhất là Đỗ Minh, bây giờ cậu đến rồi, cũng xem như là đưa tiễn rồi"

Nói xong, Giang Hoài thở dài bi ai, từ từ đóng nắp quan tài lại

Cái chết của bà Lý đương nhiên là đáng tiếc, trong lòng tôi cũng không khỏi thương cảm, nhưng bây giờ tôi quan tâm nhất là, là tro cốt của Hứa

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!