Chương 1: Cô gái xinh đẹp ở sau núi

Tôi tên là Đỗ Minh, từ nhỏ sống trong một tiểu sơn thôn trên là Dã

Câu. Cha tôi là một người rất mê tín, lúc tôi vừa tròn một tuổi, cha đã

giúp tôi xem bói, thầy bói nói, từ nhỏ tôi đã " mệnh phậm thái tuế", dễ

thu hút ma quỷ, thậm chí chết yểu.

Cha vô cùng tin tưởng lời của thầy nói, từ khi tôi bắt đầu có kí ức, mỗi

tháng cha đều sẽ mời đến một đạo sĩ, trừ tà làm phép cho tôi, đồng thời

có ép tôi uống nước tro bùa, trong phòng của tôi cung dán bùa khắp nơi.

Tuổi thanh xuân nổi loạn của tôi, cảm thấy rất ghét những tư tưởng mê tín cực đoan này, chính vì lẽ đó, quan hệ của cha và tôi vẫn luôn không

tốt, năm 17 tuổi sau khi tôi tốt nghiệp cấp 3, tôi gấp gáp không thể chờ

đợi được nữa muốn ra ngoài đi làm, cho dù đi nhà hàng rửa bát cũng được.

Cha kiên quyết không đồng ý, nói là ở lại trong thôn sống bình an qua

ngày có gì không tốt? bản thân con là một người dễ thu hút ma quỷ, ngộ

nhỡ ở bên ngoài có mệnh hệ gì, ta và mẹ con biết sống thế nào.

Cha là trụ cột trong gia đình, là nhân vật uy quyền tôi không có cách nào tác động, dưới sự cưỡng chế yêu cầu của cha, tôi đành ở lại trong thôn, cả ngày rong chơi rảnh rỗi, nhưng những ngày tháng bí bách này, cũng khiến

cho cha và tôi rơi vào chiến tranh lạnh rất lâu, bình thường rất ít nó

chuyện với nhau.

Hôm nay, tôi ăn sáng xong, cũng không chào hỏi gì với cha, giống như bình thường, buông bát đũa xuống thì âm thầm đi ra khỏi nhà

Tôi đi trên đường đất đỏ nối đồng ruộng với rừng cây, đến ngã rẽ của con đường thì nghe thấy một âm thanh mèo kêu

Tôi đi theo chỗ âm thanh phát ra, thì phát hiện ở bên đường, có một còn

mèo hoang đang nằm trên mặt đất, con mèo hoang này chắc là bị xe máy đi

qua đâm phải, trên người còn hằn lại một vết bánh xe rất rõ ràng, mấy

chiếc xương bị gãy bật ra nằm lộ ra ngoài da, chi trước của nó bị gãy

thành mấy đoạn, hai con ngươi màu xanh cũng lộ ra khỏi khóe mắt, máu tươi

trộn với nội tạng bị vỡ nát chảy ra từ miệng

Cho dù như vậy, con mèo này vẫn phát ra những tiếp kêu đứt quãng, thân thể nó co rúm trên mặt đất, lúc này không có động tĩnh gì nữa.

Tiếng kêu thảm thương của con mèo này, khiến cho trong lòng tôi thấy

hoảng sợ, sau khi xác định nó đã chết, tôi mới dám bước lên, vì để những

người qua đường không thấy kinh tởm, tôi cẩn thận cầm đuôi con mèo

lên, vứt nó vào dưới một gốc cây đại thụ bên đường.

Sau khi xử lí con mèo này, tôi đi theo một con đườn nhỏ xuyên qua đồng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!