Chương 8: Tôi dám, cô có dám không?

Tối hôm đó, Nam Tiêu Tuyết trở lại khách sạn, Thương Kỳ ở trong phòng chờ cô.

"Về rồi à."

"Ừ."

"Nông thôn vẫn là có cái tốt của nông thôn, cơ bản chỉ có người già còn trụ lại. Một cái đại minh tinh như em, không đội mũ cũng chẳng thèm mang khẩu trang, lại lớn lối hiên ngang đi lại trên phố, một chút lo lắng cũng không có."

Nam Tiêu Tuyết lẳng lặng đi đến bên ghế sofa ngồi xuống.

Ông trời đối với cô quá mức sủng ái, giơ tay nhấc chân đều giống như mỹ nhân trong các bức họa Thanh triều, từng nét đẹp đều được tỉ mỉ miêu tả.

Thương Kỳ đi theo cô nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng vẫn bị sắc đẹp của Nam Tiêu Tuyết làm chấn kinh một chút. Thương Kỳ lấy tay che cặp mắt của mình nói: "Nam Tiên, em có thể hay không kiềm chế mỹ mạo của mình?!"

Nam Tiêu Tuyết liếc cô một cái.

Bầu không khí trong phòng cũng không có bởi vì một câu đùa của Thương Kỳ mà hòa hoãn đi.

Thương Kỳ mặc kệ, mở miệng hỏi: "Cảm giác khiêu vũ vẫn là không tốt?"

Nam Tiêu Tuyết gật gật đầu.

Đây chính là lý do cô cùng đoàn đội đến Ninh Hương sớm hơn so với thời gian dự tính —— cô cảm thấy có cái gì đó không đúng khi thực hiện bài múa này, thế nên Nam Tiêu Tuyết muốn đến thực địa đi tìm linh cảm.

"Bản thân em yêu cầu quá cao, chị ở phòng tập nhìn em luyện múa nhiều lần như vậy, một chút vấn đề cũng không cảm thấy."

"Được vậy cũng tốt"

"Nói một câu không nên nói, liền dựa vào tài nghệ của em bây giờ, dù có là bình thường trình độ cũng chẳng ai có thể nhìn ra vấn đề. Kể cả đó là fan trung thành nhất của em, hay là nhà bình luận khó tính nhất, tuyệt đối không một ai nhìn ra."

"Chính em có thể nhìn ra." Nam Tiêu Tuyết khẽ nói: "Còn có, Kha Hành cũng có thể nhìn ra."

Trong phòng lại khôi phục áp bách bầu không khí.

Thương Kỳ thật khẽ thở dài. Khẽ đến mức không thể nghe thấy.

******

Sáng sớm hôm sau, An Thường vẫn theo thường lệ đi làm.

Bên cạnh cầu đá lại đụng phải đoàn đội của Nam Tiêu Tuyết đang khiêng camera thử các loại ánh sáng góc quay, Nam Tiêu Tuyết lẳng lặng đứng tại một bên cầu, đợi khi nào cần thiết đến sự có mặt mới lại tiến lên.

Thời điểm An Thường muốn lên cầu, Nam Tiêu Tuyết cũng hướng trên cầu đi tới.

Hết thảy mọi thứ ở Giang Nam đều quá mức xinh đẹp, cầu đá nho nhỏ, lối đi hẹp hẹp, hai người không có phòng bị liền đụng vào nhau, mu bàn tay của Nam Tiêu Tuyết sát qua An Thường cánh tay.

An Thường co tay một cái.

Làm sao lại có người sở hữu làn da trơn mịn như vậy, lành lạnh, giống một khối ngọc dù cho xuân hạ thu đông đều sẽ giữ được nhiệt độ ổn định.

An Thường nắm tay giấu ở phía sau, nhường Nam Tiêu Tuyết đi trước. Nam Tiêu Tuyết ngay cả một cái chào hỏi cũng không thèm cho, vẻ mặt nhàn nhạt đi đến bên cầu, đem mu bàn tay lúc nãy vô tình chạm vào An Thường cọ nhẹ vào sườn xám.

An Thường:...

Lại nữa, cái này ngạo mạn cảm giác.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng An Thường nghiêng thân nhanh chóng từ bên người cô đi qua, không hề bị lay động bởi từng trận mùi thơm trên người Nam Tiêu Tuyết, nghĩ thầm: Một người như vậy, sẽ ở một cái đêm mưa mở miệng yêu cầu mình hôn cô ấy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!