Chương 8: (Vô Đề)

Dinh thự tại Tây thành, khu đất riêng biệt của Giang gia.

Giữa một căn phòng rất rộng, nhưng không gian lại vô cùng trống trải. Ngay trung tâm căn phòng, sát vách tường màu xám nhạt, một chiếc bàn bằng gỗ rất cao, bên trên được đặt hai ngọn đèn cầy bằng điện, ở giữa là một bát lư hương to bằng sành màu lam nhạt, được chạm trỗ tinh xảo. Nằm phía sau bát lư hương là một bức di ảnh phóng to, cô gái trong ảnh người mặc một chiếc áo học sinh có in logo trường trung học Thiên Kình.

Giang Triết Hàn tay cầm ba nén nhang đang cháy đỏ lan khói nghi ngút cúi đầu ba lạy, chậm rãi cấm vào bát lư hương trước mặt. Đôi mắt u tối như thâm sơn cùng cốc không nhìn thấy đáy nhìn đăm đăm vào bức di ảnh.

"Bội Kỳ, tôi nợ em cả một đời này. Giang gia của tôi có lỗi với em... Nhưng, ngọn ngành sự việc lại khởi nguồn bởi một tay Lưu gia. Hứa Bội Kỳ... em nằm nơi lồng đất âm u đó đã mười năm, hẳn là rất cô đơn và lạnh lẽo có đúng không? Tôi thực sự rất muốn đem một mạng Lưu gia gửi xuống nằm chung với em. Nhưng tôi không thể để bất cứ một người nào trong Lưu gia chết một cách dễ dàng như vậy được!...." Hắn thì thầm, cả một diện dung hoàn hảo hằn rõ sự căm phẫn tột độ, hệt như một cơn cuồng phong thịnh nộ đang kéo đến.

Lúc này, Tôn Nghị bên ngoài bước vào cúi đầu nói: "Tứ thiếu, mọi chuyện xem như đã tiến triển đúng theo kế hoạch."

Rời khỏi nơi bàn thờ, Giang Triết Hàn đi đến bên phía một chiếc bàn sát trong góc, tay nâng niu lấy những cành phi yến tim tím xanh xanh đẹp đẽn nhưng đuộm màu buồn man mác, hắn nhẹ nhàng tự mãn nói: "Kịch hay chỉ mới vừa bắt đầu!"

Tôn Nghị thoáng nhíu mày, vẻ mặt có chút lo lắng: "Tứ thiếu, nếu lỡ để lão gia biết được thì..."

"Mặc kệ ông ấy, và cũng đừng bao giờ nhắc ông ấy trước mặt tôi..." Giang Triết Hàn đanh mặt, liền làm Tôn Nghị lạnh gáy chỉ biết gật đầu rồi lui khỏi.

Giang Triết Hàn đưa mắt nhìn lên bức di ảnh lần nữa, một nhánh phi yến trong tay hắn cũng vô tình bị hắn làm cho nhàu nát.

"Hoa không tiếc, ngọc không thương. Lưu Trạch Lam, tôi nhất định không bao giờ thương xót cho cô!"

***

8h sáng tại Island

"Xin hỏi quý khách có hẹn với ngài G đúng không ạ?" Một nữ nhân viên cúi đầu hỏi lấy Trạch Lam khi cô chỉ mới vừa bước vào.

Cô gật gật đầu, nhân viên kia mỉm cười rồi nói: "Dạ! Mời quý khách theo lối này."

Trạch Lam theo bước chân của nữ nhân viên dẫn đường, và vẫn là căn phòng VIP ngày hôm qua. Cửa được mở, Trạch Lam đứng đó khép mắt hít một hơi thật sâu, lấy hết mọi can đảm, dẹp sạch mọi tự tôn của bản thân mà bước vào.

Cánh cửa to lớn bộc nhung đỏ sang trọng kia được khép lại, trước mặt cô vẫn là người đàn ông tên G, đang ngồi rất thong thả ngay ghế sofa và nhìn cô mỉm cười.

"Cô Lưu, mời cô ngồi!" G lên tiếng.

Trạch Lam chầm chậm ngồi xuống, từ biểu diện cho đến dáng vẻ của cô đều thể hiện rõ một sự lo lắng căng thẳng tột cùng. Thấy vây, G liền nói: "Cô Lưu đừng quá căng thẳng, chỉ việc cầm bút kí tên, lăn tay điểm giấy là xong ngay...."

"Xin anh nhanh lên, tôi còn có việc." Trạch Lam lạnh nhạt nói. Vây quanh cô bây giờ ngoài một bầu tủi nhục ra thì cũng chỉ là bi thương của số phận nghiệt ngã. Cô chỉ một lòng muốn nhanh chóng kết thúc nó.

"Được thôi, nếu cô Lưu đã nôn nóng đến vậy thì tôi cũng không cần trễ nãi thêm làm gì. Đây là hợp đồng, phiền cô đọc lần nữa rồi kí tên, lăn tay vào." G vừa nói vừa đẩy bản hợp đồng về phía Trạch Lam.

Cô căng mắt nhìn chằm chằm vào nó, bàn tay cấu chặt túi xách thoáng run lên.

"Chỉ cần cầm bút kí tên, lăn tay là sẽ xong thôi. Chỉ cần một chữ kí và cái vân tay của mình in lên đây là sẽ cứu được Phù Dung." Trạch Lam thầm nghĩ.

Rồi không chần chừ thêm, cô cầm bản hợp đồng lên đọc lại lần nữa trước khi chấm bút.

Nội dung hợp đồng gồm những điều cơ bản cần có thì lí do thành lập hợp đồng là nối nghiệp và kế tục cho Giang gia. Hơn nữa còn ghi rõ "Hợp đồng được tạo và ký kết dựa trên nhu cầu và tinh thần tự nguyện của cả hai bên"

Thời hạn kết thúc hợp đồng là ngay sau khi Trạch Lam cô hoàn thành yêu cầu bên Giang gia đã đề ra

- đó là sinh con. Kèm theo là những quyền lợi cô được hưởng trong quá trình mang thai rất là hậu hĩnh.

Trạch Lam đọc đến đây, cảm thấy khá yên tâm đôi chút vì dù gì việc của cô cũng chỉ là mang thai rồi sinh em bé ra. Lại được chăm sóc, đối đãi tốt thì cũng không mấy phải quá lo lắng.

Đến khi cô đọc phải dòng chữ "Nếu bên B tự ý huỷ bỏ hợp đồng dù là trong bất cứ trường hợp hay lí do nào, sẽ phải bồi thường gấp năm lần số tiền đã giao dịch trước đó." Cô tự thấy muốn toát mồ hôi hột.

"Năm trăm vạn Nhân dân tệ mà gấp năm lên.... có đền mười cái mạng mình cũng không đủ để đền!" Trạch Lam thầm nghĩ bụng. Lúc này người đàn ông tên G mới lên tiếng: "Sao hả cô Lưu? Nếu đã đọc xong thì còn chờ gì nữa?"

Trạch Lam hơi giật mình, cô ngẩng mặt hỏi: "Mà... anh có thể cho tôi hỏi một điều được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!