Trạch Lam ôm thùng giấy to oành trước ngực rời khỏi Tân thị, đứng trước cửa chính, quay mặt lại ngước nhìn nơi này thêm một lần nữa, thở dài nói: "Rốt cuộc gắn bó cũng chẳng bao lâu... tạm biệt!"
Cô hít một hơi lấy lại tinh thần, nghĩ đến Phù Dung, cô mới vô thức nhoẻn cười: "Hôm nay đến thăm con bé sớm hơn mọi khi vậy. Chắc nó vui lắm đây...."
Nghĩ vậy, Trạch Lam liền đi qua phía đối diện bên kia đường, gửi thùng đồ của mình cho bác Tịnh
- chủ một quán cafe nhỏ, nơi này mỗi ngày đi làm cô đều cùng Tố Dĩ Dĩ lui tới vào giờ nghỉ trưa.
"Bác Tịnh..." Trạch Lam réo lên, bên trong sau cái tủ inox trưng bày những chai nước ngọt, một người đàn ông lớn tuổi độ khoảng sáu mươi chầm chậm đi ra, cười niềm nở: "A, là Lam hả con, sao hôm nay rảnh rỗi ra đây sớm thế?"
Trạch Lam cười cười, lắc lư thùng giấy trên tay, nói: "Con nghỉ việc rồi!"
"Cái gì!? Sao lại đột ngột vậy...." ông Tịnh ngạc nhiên.
Trạch Lam không muốn nhắc đến chuyện này, nên cô nói sang chuyện khác: "À mà bác cho con gửi thùng đồ này ở đây một chút được không? Con đi thăm Phù Dung, quay về con sẽ ghé lấy..."
Ông Tịnh thấy vậy cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu tươi cười: "Được chứ, nè, cứ để đại ở đây đi."
"Cảm ơn bác!" Trạch Lam cúi đầu, rồi bê thùng giấy đặt xuống phía trong góc tường, phủ lên đó một tấm khăn trải bàn sọc caro xanh đen. Cô cúi chào tạm biệt ông Tịnh, đi ra phía trạm bắt chuyến xe buýt số 30 để qua khu Láng Nhĩ.
Ngồi trên xe buýt, tựa đầu vào ô cửa kính nhìn ra đường. Trong lòng Trạch Lam lại thấy con đường phía trước của mình có phần hơi tối tăm, khi đột nhiên lại bị mất việc.
"Tiền học phí tháng này của Phù Dung còn chưa đóng...." cô khẽ thì thầm. Rồi lại nghĩ đến tiền để mua thuốc hàng tháng cho em gái, bao nhiêu thứ phải chi trả mà lại rơi vào tình cảnh này, làm cô có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể không than thở, phiền lòng.
"Kệ đi, thăm Phù Dung đã rồi tính sau.... để nó thấy bộ mặt này của mình sẽ làm nó lo lắng, phấn chấn lên!" Trạch Lam tự nhủ, rồi ngồi thẳng người, lấy lại dáng vẻ tràn đầy sức sống.
Xe đi được gần ba mươi phút thì đến trạm, Trạch Lam bước xuống, phía bên kia là trường nội trú số 2, cô băng qua đi thẳng vào cổng.
Vừa thấy cô, chú bảo vệ đã vội chào: "A, chào cô Lưu..."
"Chào chú!" Cô gật đầu đáp.
Lúc này, khi cô vừa đi qua khỏi người bảo vệ kia được vài bước, thì ông ta đã kêu lên: "Cô Lưu hôm nay đến thăm em gái sao?"
Trạch Lam xoay người, gật gật. Người đàn ông lại tiếp tục, vẻ mặt khẩn trương: "Ủa... vậy cô Lưu chưa nhận được tin sao?"
"Tin... tin gì chú?" Cô ngớ người hỏi.
Người bảo vệ sốt sắng rời khỏi chốt đứng, đi đến gần Trạch Lam mà nói: "Khuya hôm qua em gái cô nhập viện rồi...."
"Chú... chú nói cái gì? Phù Dung... nhập viện?" Trạch Lam cảm giác cả hai bên màng nhĩ mình ù đi, chói tai vô cùng. Đáp lại cô, người bảo vệ chỉ gật đầu.
Sau đó, Trạch Lam liền hốt hoảng chạy thật nhanh vào trường, tìm ngay người giám hộ của Phù Dung, vừa thấy cô Nghị, Trạch Lam đã lao đến níu lấy tay cô ấy mà hỏi: "Cô... Phù Dung, em ấy tại sao lại nhập viện?"
Nghị Anh nét mặt cũng sững sốt, cô ấy nắm hai bả vai Trạch Lam mà nói: "Trời ơi Trạch Lam, tại sao từ khuya hôm qua đến sáng nay tôi gọi cho em không được?"
Trạch Lam ngẫn người, đưa tay vào túi xách cầm điện thoại mình ra, đập đập vài cái lên lòng bàn tay, lại lẩm bẩm: "Chết thật, nó hỏng khi nào vậy chứ?"
Gác chuyện điện thoại sang một bên, Trạch Lam tiếp tục hỏi: "Cô Nghị, em ấy bị gì mà phải nhập viện?"
Nghị Anh buông ra một tiếng thở dài, não giọng nói: "Hôm qua, sau khi ăn tối xong thì như mọi lúc sẽ lên giường đi ngủ. Nhưng đột nhiên Phù Dung có dấu hiệu thở dốc, mặt mũi trắng tái đi. Nên liền gấp rút chuyển ngay đến bệnh viện nhân dân Bắc Kinh...."
Nghe đến đây, Trạch Lam không hỏi thêm lời nào, liền co chân cắm đầu chạy như điên khỏi trường, nhanh chóng bắt chuyến xe buýt để tới bệnh viện.
Đứng đợi xe tới chưa được một hai phút, mà cảm tưởng như dài cả hàng tháng trời. Cuộc đời Trạch Lam cô chỉ còn lại duy nhất cô em gái này, cô không thể để con bé xảy ra chuyện được.
"Trước giờ vẫn ổn kia mà... khi không tại sao lại như vậy?" Trạch Lam tay chân không yên, hai mắt cũng đỏ hoe, kì thực cô đang sợ tột cùng.
Sau khi bắt xe, đến được bệnh viện, Trạch Lam chạy vào quầy làm thủ tục hỏi: "Chị... làm ơn cho tôi hỏi bệnh nhân Lưu Phù Dung nằm phòng mấy? Tôi là chị của bệnh nhân...."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!