Chương 50: (Vô Đề)

"Nè! Ngồi xuống đây! Bây giờ, nói cho ta biết. Con quậy tung lên như vậy rốt cuộc là muốn hỏi điều gì?" Giang Cầm kéo lấy cô con gái của mình ngồi xuống ghế sofa. Bản thân ông cũng chầm chậm ngồi đối diện, nhìn ông, Giang Triết Mỹ mím môi lên tiếng: "Việc con muốn hỏi lần này vẫn là liên quan đến anh hai..."

"Triết Hàn?! Chẳng phải lần trước ta đã nói cho con biết rồi kia mà!" Giang Cầm cao giọng, nét mặt ông hiện một vẻ khó chịu rõ rệt.

Giang Triết Mỹ hơi nghiêng đầu, ánh mắt thoáng buồn mà nói: "Bố, bố đừng giấu con nữa. Chuyện của anh hai, con đã biết cả rồi."

"Cái... cái gì? Con biết cái gì chứ?" giọng Giang Cầm run run, ông căng mặt nhìn Giang Triết Mỹ rồi như sắp giận dữ, ông có phần lớn tiếng: "Có phải là kẻ nào lại tung tin sai lệch về Triết Hàn hay không? Anh hai của con... nó quả thực là người tốt, nó..."

"Con biết, anh hai là người tốt! Hơn nữa, anh hai còn là người bị hại, là nạn nhân của một cuộc thí nghiệm mất nhân tính!" Giang Triết Mỹ chua xót xen vào. Cô nói mà không nhìn vào Giang Cầm, đôi mắt vừa khô lệ của cô nay một lúc lại bắt đầu ươn ướt.

Giang Cầm kinh hãi, rằng sự thực mà ông đã bỏ ra hơn mười năm để che giấu, và cả một mảng kí ức xấu xa, hèn hạ năm xưa chẳng lẽ lại sắp bị phơi bày. Hai tay ông nắm chạt đầu rồng của chiếc gậy ba

- toong đến run lên, ông đanh giọng: "Con đừng nói thêm gì nữa, cũng đừng phí công hỏi thêm bất cứ điều gì. Đi đi, ta không khoẻ, chỉ muốn nghỉ ngơi!"

"Không!" Giang Triết Mỹ cứng đầu đáp lại ngắn gọn. Cô mặc kệ cho bố mình đang sắp nổi giận, cô vẫn tiếp tục lên tiếng: "Con còn nhớ năm đó con mới mười một tuổi, bố đã cho người trói anh hai rồi nhốt anh ấy trong phòng. Mặc kệ cho anh hai liên tục gào khóc đến ngất đi, mẹ cũng khóc đến ngã bệnh... Bố cũng không hề thả anh hai ra..."

"Con câm ngay cho ta... câm ngay và đi khỏi đây!" Giang Cầm lớn tiếng mắng thẳng vào mặt con gái mình, rồi ông đứng dậy từng bước tiến về phía giường ngủ.

Giang Triết Mỹ đứng phăng khỏi ghế, cô bật khóc mà gào lên: "Kể từ lần đó, cả con và mẹ đều đã trách bố. Trách bố sao quá nhẫn tâm, trách bố sao quá vô tình với chính con ruột của mình. Con đến bây giờ, cuối cùng cũng đã hiểu vì sao bố phải làm như vậy với anh hai..."

Giang Cầm đứng ngay bên giường, bóng lưng trong bộ sườn xám màu nâu sẫm bằng gấm như muốn hằn lên sự cô độc trong chính ngôi nhà, bởi những người mà ông gọi là người thân.

Tay nắm chiếc gậy ba

- toong vọng mạnh xuống sàn, ông nén giận nói: "Trách cũng đã trách rồi, con giận ta... cũng đã giận rồi. Đủ rồi, đi đi, ta không muốn nghe nữa!"

"Bố..."

"Ta bảo con đi đi, tại sao con lại ngang bướng và cứng đầu như anh hai của con vậy! Tại sao? Mọi thứ mà ta làm, đều là vì muốn tốt cho Triết Hàn, muốn tốt cho cái gia đình này kia mà. Tại sao đến cuối cùng ta lại là người bị chính con đẻ của mình ghẻ lạnh kia chứ... Ta đã làm gì sai sao?" Giang Cầm đột nhiên gào lên, lẫn trong sự giận dữ vẫn không tránh khỏi sự đau xót cả lòng, nát cả dạ.

Giang Triết Mỹ biết ông đang rất đau lòng, Giang Triết Hàn là đứa con mà ông một lòng thương yêu hết mực, có thể nói ông thiên vị với Giang Triết Hàn rõ rệt nhất trong ba đứa con của ông. Xảy ra sự việc kinh khủng như vậy, hỏi người làm cha làm mẹ nào mà không đau cho được.

Bước đến gần, Giang Triết Mỹ đứng ngay sau lưng Giang Cầm, lặng người lên tiếng trong nước mắt: "Bố, con xin lỗi. Bấy lâu con đã luôn trách lầm bố... Con thực sự chỉ muốn biết rõ mọi chuyện, con muốn hàn gắn mối quan hệ của gia đình mình. Con không muốn... cả nhà chúng ta cứ mỗi người ở một nơi như vậy! Con muốn giúp anh hai..."

"Bỏ đi, con không thể giúp được Triết Hàn. Trên đời này, cũng chẳng có ai giúp được nó cả! Mọi chuyện ngay tư đầu... đã là tồi tệ rồi!" Giang Cầm xuống giọng một cách não nề. Ông thu vội dòng nước mắt vừa rơi khỏi khoé mi, chậm rãi xoay người nhìn con gái mà nói: "Chuyện của Triết Hàn bắt đầu từ ngày sinh nhật của mẹ con..."

< Ngày 14 tháng 4 năm 2006 >

"Phúc quản gia! Phúc quản gia đâu..." Giang Cầm bước ra khỏi phòng làm việc, lớn giọng gọi lấy khi nhìn lên đồng hồ đã điểm hơn bốn giờ chiều.

"Đáng lí ra như thường lệ, giờ này nó đã về rồi chứ..." lẩm bẩm vài câu, lần nữa, ông lại nóng lòng gọi thêm: "Phúc quản gia! Người đâu, đâu hết cả rồi..."

"Dạ! Lão gia gọi tôi." người đàn ông tầm bốn mươi ngoài vội vã chạy đến. Nhìn thấy lão, Giang Cầm đã nóng tính tiếp tục lớn tiếng: "Tại sao giờ này mà nhị thiếu gia vẫn chưa về đến. Còn vài tiếng nữa là đến giờ khai tiệc rồi, đã cho người đi đón nhị thiếu gia chưa?"

Phúc Kiên cúi đầu, kính cẩn đáp: "Dạ lão gia, tôi đã cho người đi đón từ sớm. Chắc hôm nay sắp cuối tuần nên đường xá đông đúc, có lẽ kẹt xe... Để tôi gọi điện kiểm tra ngay!"

"Còn không mau đi..." Giang Cầm lấy điếu xì gà khỏi miệng, thái độ hằn học vô cùng. Bản tính nóng nảy, làm ăn trên thương trường lại không ngừng tranh đua nhau mọi thứ, khiến bản tính của ông vốn đã nóng nay lại càng nóng hơn. Bất kể là chuyện gì, chỉ cần không vừa lòng ông một chút thì ông đã nổi sóng nổi gió mà muốn trút giận.

Chỉ tầm vài phút, Phúc Kiên đã quay trở lại, lần này đến sắc mặt của lão xấu đi. Nhìn kẻ làm của mình cúi mặt như không dám lên tiếng, Giang Cầm liền hỏi: "Sao hả? Đã đón nhị thiếu gia về chưa?"

"Dạ, thưa lão gia... Quả thực tôi đã cho người đến đón rất sớm. Nhưng... nhưng mà..." Phúc Kiên ấp úng không nói hết câu, làm bản tính nóng nảy của Giang Cầm một lúc nổi lên. Ông quát lớn: "Làm sao chứ? Nói mau!"

Phúc Kiên khom cả lưng về trước, lão hoảng sợ nói với giọng run run: "Nhưng khi họ đến nơi, đã không thấy  nhị thiếu gia trong trường. Bây giờ, họ đang chia nhau tìm kiếm..."

"Bộp" một tiếng, bàn tay của Giang Cầm đập mạnh lên lan can một cái thật mạnh khiến Phúc Kiên cũng giật nảy mình. Ông đi thẳng xuống đại sảnh, tiến ra phía cửa chính rồi ngồi vào trong xe.

"Đến trường Sở Lạc cho tôi, nhanh lên!" âm thanh hét lên đầy giạn dữ của Giang Cầm làm cho tất thảy ai nấy đều phải sợ hãi. Chiếc xe đen bóng lăn bánh rời khỏi dinh thự, bên trong, Trịnh Y Dao chỉ vừa trong phòng nghe tiếng ồn nên chạy ra xem. Chưa kịp hiểu tình hình, bà chỉ thấy đuôi xe của chồng mình vừa khuất dạng sau cánh cổng đen cao lớn.

Cảm thấy có điều bất ổn, mười ngón tay của bà không ngừng đan vào nhau, quay sang hỏi lấy Phúc Kiên: "Phúc quản gia, chuyện gì lại khiến lão gia có vẻ tức giận và gấp gáp đến vậy. Còn nữa..." nói đến đây, Trịnh Y Dao chơt nhìn lên chiếc đồng hồ trên tay mình rồi hỏi tiếp: "Tại sao giờ này mà nhị thiếu gia chưa về đến?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!