Chương 45: (Vô Đề)

"Mời quý khách dùng ngon miệng!"

Một ấm trà qua phiến cùng một dĩa bánh đậu được đặt nhẹ lên bàn. Hương thơm ngào ngạt từ loại trà nổi tiếng khắp Bắc Kinh dìu dịu thoảng qua khứu giác, kết hợp với vị ngọt thanh tao từ những chiếc bánh đậu vuông vức, vàng ánh tạo thành một hương vị hài hoà, khó có thể lẫn đi đâu được.

Giang Triết Mỹ thích thú rót lấy trà ra hai chiếc tách, nâng một tách lên ngang tầm mũi mà hít nhẹ. Trong ánh mắt lẫn đôi môi đều lộ rõ sự mãn nguyện nhất định. Cô cười nhẹ: "Anh cả! Đã bao lâu rồi chúng ta mới trở lại chỗ này. Được ngồi thưởng trà, nếm bánh kia chứ?"

"Thời gian trôi qua quá nhanh, cũng đã hơn mười năm rồi!" Giang Cẩn Quỳ thong thả chống cằm, khẽ đáp.

Giang Triết Mỹ đặt tách trà xuống bàn, mười ngón tay thon thả trắng ngần chà nhẹ lên thân tách nóng hổi. Cô nhìn người đàn ông có mái tóc đỏ rượu trước mặt, lạ lẫm nói: "Hơn mười năm, anh cả... anh thực sự thay đổi rất nhiều. Em suýt chút còn không nhận ra anh! Nhìn anh bên ngoài thế này, khác xa với những lúc em gọi anh, nhìn thấy anh qua chiếc điện thoại..,"

Đáp lại sự hiếu kì của em gái, Giang Cẩn Quỳ chỉ nhạt môi cười nhẹ. Anh đưa tay ra trước sờ nhẹ lên mái tóc của Giang Triết Mỹ, lại ôn nhu nói: "Em tưởng em không thay đổi gì so với ngày đó sao Mỹ nhỏ!"

"Đương nhiên!" Giang Triết Mỹ cười bảo, cao giọng như muốn trêu đùa, cô tiếp: "Em bây giờ, xinh đẹp hơn rất nhiều. Có đúng không?"

Một tiếng phì cười của ai đó lỡ nhả ra, Giang Triết Mỹ đỏng đảnh cong môi hăm doạ: "Anh cả! Anh dám lắc đầu hoặc nói không?"

"Ừ! Anh quả thực... là không dám!" Giang Cẩn Quỳ cười khổ. Sau bao nhiêu năm, tính cách trẻ con của cô em gái này vẫn không thay đổi là mấy. Vẫn ương bướng, cứng đầu, có khi lại rất cố chấp.

Nghiêng đầu nhìn ngắm một lúc, Giang Triết Mỹ không nén được tò mò bèn hỏi: "Anh cả! Lần này anh quay về, anh dự sẽ ở bao lâu?"

"Anh chưa biết! Công việc bên đó quá nhiều, anh chỉ muốn... xả stress một chút." Giang Cẩn Quỳ nhấp môi trên tách trà nóng, không nhìn em gái mà chỉ nói một cách bâng quơ.

Nhận ra biểu hiện của anh trai không tốt cho lắm, Giang Triết Mỹ liền nói sang chuyện khác. Cô lay nhẹ cánh tay Giang Cẩn Quỳ, tươi cười bảo: "Mà nè, lâu rồi chúng ta không đi dạo phố với nhau. Anh cả! Hôm nay anh nhất định phải đưa em đi dạo khắp thành phố..."

"Được thôi! Rất sẵn lòng!" Giang Cẩn Quỳ nhướng mắt, ra vẻ trêu đùa. Ngồi đó thưởng thức trà và bánh thêm một lúc, cả hai mới rời khỏi quán. Bước ra ngoài, một chiếc Rolls

- Royce sang trọng đã đợi sẵn. Cửa xe mở ra, một thanh niên với mái tóc xám tro cột cao nhanh chóng bước xuống.

Kính cẩn cúi đầu, hắn nhẹ giọng lên tiếng: "Ông chủ!"

"Ông... ông chủ?" Giang Triết Mỹ hơi lấy làm ngạc nhiên, cô nhìn sang Giang Cẩn Quỳ ngơ ngác tròn mắt. Giang Cẩn Quỳ chỉ cười một cái rồi đáp: "Cậu ta là Tá Đằng. Là trợ lí của anh..."

"Chào tiểu thư!" Tá Đằng bước đến trước mặt Giang Triết Mỹ cúi gập người. Giang Triết Mỹ hơi ngẫn người đôi chút với sắc vóc cuốn hút một cách kì lạ của nam thanh niên trước mắt mình.

Mái tóc đã là một điểm nổi bật khác người, còn thêm cách ăn mặc đậm chất Nhật Bản của Tá Đằng quả thực rất có khí chất. Chiếc áo yukata cách tân màu đen ôm vừa vặn cơ thể, tổng thể màu sắc trên người hắn chỉ đơn giản là một màu đen đơn điệu. Nhưng.... lại rất hiệu quả trong việc thu hút ánh nhìn của một cô gái.

Giang Triết Mỹ đứng trơ như tượng, mãi đến khi một bàn tay đặt nhẹ lên vai của cô mới khiến cô giật mình.

"Vào xe thôi!" Giang Cẩn Quỳ ôn nhu nhìn cô. Thật nhanh, Tá Đằng đã đợi họ trước cửa xe đang mở rộng. Ngồi vào bên trong, ánh mắt ngây ngô của Giang Triết Mỹ vẫn dán chặt vào chiếc gáy nam tính đang lộ ra của một mái tóc được cột cao phá cách.

"Ông chủ! Tiểu thư! Hai người muốn đi đâu?" Tá Đằng nhìn lên gương chiếu hậu rồi hỏi. Giang Triết Mỹ đột ngột đỏ gay gắt cả mặt mũi, khi mà bản thân đang nhìn lén người khác, thì vô tình lại chạm phải ánh mắt của ai đó. Dù chỉ qua một tấm gương nhỏ, cũng đủ làm tim cô suýt chút vỡ ra vì hồi hộp, căng thẳng.

Đôi mắt Tá Đằng rất sắc, lại điểm nét lạnh lùng vốn có trên từng góc cạnh của gương mặt. Ở hắn luôn tồn tại một chút gì đó bí hiểm, lại như muốn ẩn mình để che giấu trước tầm nhìn của nguòi khác.

Thấy cô em gái không trả lời, Giang Cẩn Quỳ chợt cười khì một tiếng thật nhỏ: "Cứ dạo khắp thành phố cho tôi. Khi nào tôi bảo dừng thì hãy dừng."

"Vâng!" Tá Đằng đáp lời rồi chậm rãi ấn ga cho xe lăn bánh. Với bản năng của một tên sát thủ, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng nhận ra được mình đang bị nhìn lén từ phía sau. Điều này, quả thực khiến hắn có cảm giác không hề dễ chịu tí nào...

***

Chiếc đồng hồ đắt giá trên cổ tay điểm 10 giờ 30 phút. Giang Triết Hàn khoác lên người một bộ tây trang với màu đen quen thuộc mà hắn thích. Bước khỏi phòng, hắn chợt xoay người nhìn về phía căn phòng nằm gần cuối hành lang lầu một.

Nghĩ ngợi gì đó, hắn đổi hướng đi ngược lên trên. Tiến thẳng đến cửa phòng của Trạch Lam, vừa trông thấy hắn, Dư quản gia đã cúi đầu. Không vòng vo, Giang Triết Hàn đã lên tiếng hỏi: "Cô ta thế nào?"

"Đã hạ sốt rất nhiều, ngài không cần quá lo lắng!" Dư quản gia sơ ý nói vậy, lập tức sắc diện của Giang Triết Hàn hoá đen như sắp giận dữ.

Nhận ra bản thân vừa lỡ lời, Dư quản gia cúi người thấp hơn vội muốn chữa cháy: "Tứ thiếu..."

"Lui đi!" Giang Triết Hàn đột ngột cắt ngang, điều này khiến Dư quản gia hơi sững sốt, vì chính ông cũng đang tự nghĩ: "Lẽ nào, tứ thiếu thực sự đang lo lắng cho tứ thiếu phu nhân?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!