Chương 42: (Vô Đề)

Trở về dinh thự sau khi giải quyết một cuộc họp khẩn trong công ty. Trời đã nhá nhem tối dần, vài cụm mây đen đã tụ lại trên mảng trời rộng lớn. Giang Triết Hàn chậm rãi tiến vào trong đại sảnh, đôi giày tây trang trọng gõ nhẹ xuống nền gạch bóng loáng. Thứ âm thanh gọi lấy danh xưng của hắn đồng loạt cất lên như mọi khi, rất lớn, rất đều.

Hắn bước lên bậc cầu thang, tay tháo caravat chỉ lạnh giong nói: "Tất cả rời khỏi đây ngay cho tôi."

Mặc dù có chút thắc mắc khi bây giờ còn chưa được sáu giờ tối mà lại phải kết thúc công việc ở đây. Nhưng, căn bản nhưng điều mà Giang Triết Hàn đã nói chẳng có ai dám đem lời hỏi lại lần nữa. Tất cả người làm trong căn dinh thự to lớn nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi rời đi theo lời của Giang Triết Hàn.

Bước lên lầu một, vừa hay chạm mặt với Dư quản gia, hắn đã trầm giọng mà hỏi: "Cô ta thế nào?"

Dư quản gia hơi cúi đầu, hai cánh tay vẫn nép sát vào bên người mình mà đáp: "Tứ thiếu, cô ấy cả ngày hôm nay không ngừng kêu la, đập cửa... chỉ muốn được ra ngoài để gặp Phù Dung."

Trong đôi mắt thâm sâu của Giang Triết Hàn thoáng qua tia gian ý, nơi lông mày nhướng nhẹ, hắn nhếch môi cười nhạt. Đôi chân sải bước chắc chắn tiến thẳng về phía cửa phòng của Trạch Lam, đứng bên ngoài, hắn vẫn dễ dàng nghe thấy được giọng nói  bên trong đang truyền đến.

"Cho tôi ra ngoài, tôi muốn gặp.. Phù Dung!" giọng Trạch Lam lúc này đã trở nên khàn khàn, cổ họng khô khốc khó chịu khi dường như mọi sức lực cô đều dùng chỉ để van nài kẻ nào đó sẽ mở cửa cho cô.

Bàn tay gầy mảnh mai đập lên cửa một cách yếu ớt, gương mặt mệt mỏi hoen ố nước mắt áp sát lên cánh cửa, cô ngồi bệt dưới sàn nhà, đôi mắt ngọc đẹp đẽ giờ đây mang một màu buồn bã, ảm đạm đến đau thương. Giang Triết Hàn, hắn lại dã tâm hơn khi đã dùng hẳn khoá mật mã cho riêng căn phòng của cô. Việc cô muốn mở khoá như Quân Nhu đã từng dạy đã hiển nhiên là điều không thể, hơn nữa, dù cô có mở được, chắc gì cô sẽ thoát khỏi sự canh giữ nghiêm ngặt chẳng khác gì nhà tù này kia chứ.

Những tiếng đập cửa hay âm giọng nhỏ xíu của Trạch Lam cứ lần lượt truyền đến tai, Giang Triết Hàn cố tình bật cười thành tiếng, lập tức bên trong đã phản ứng theo một hướng khác.

Trạch Lam nửa người quỳ xuống sàn nhà, bàn tay đập lên cửa mạnh hơn, cô cao giọng lớn tiếng: "Cho tôi ra ngoài, tôi muốn gặp Phù Dung!"

"Cô là đang ra lệnh hay... đang van xin tôi? Điều này, tốt nhất cô nên làm rõ." chất giọng trầm mặc của Giang Triết Hàn cất lên. Nơi lồng ngực của Trạch Lam đôt ngột trở nên tức tối khó thở, con người ngoài kia hầu như lúc nào cũng chỉ mang đến cho cô một thứ duy nhất

- đó là khiếp đảm.

Hơi thở của cô trũn xuống theo sự áp đảo của uy quyền, thế lực. Nó như một tảng đá nặng đến hàng vạn cân, mỗi lúc nó đều chèn ép lên thân người nhỏ bé của cô mỗi nặng dần. Trạch Lam khép mắt nhẫn nại, cô khẽ nói: "Xin anh.... tôi muốn ra ngoài."

Giang Triết Hàn nhạt môi cười lấy một cái, mà sau cánh cửa này, Trạch Lam cô không thể thấy được biểu diện của hắn tàn nhẫn đến nhường nào.  Hắn hé môi, lại nói như đùa cợt trên sự đau khổ của người khác: "Cô van xin tôi là một chuyện. Còn tôi có hài lòng với sự van xin đó của cô hay không.... lại là một chuyện hoàn toàn khác!"

"Anh.... đồ khốn! Tôi chỉ muốn ra ngoài để gặp con bé, tại sao anh cũng là con người, mà anh lại không có một chút lòng thương nào vậy?" Trạch Lam tức giận gào lên, bàn tay đập mạnh vào cửa "rầm rầm" từng tiếng.

Đột ngột, cánh cửa phòng mở ra. Trước mắt cô, Giang Triết Hàn một thân ảnh cao lớn trong bộ âu phục đang ném cho cô một cái nhìn phẫn nộ vô cùng. Hắn trầm giọng đáp lại cô: "Tôi đã không còn là con người... nhờ vào cha của cô!"

"Anh... cút khỏi đây! Cút đi..." Trạch Lam hoảng sợ lùi về sau một chút, trên người nam nhân kia như thể đang tồn đọng một mảng sát khí u ám, nặng nề sắp nuốt chửng lấy cô gái nhỏ như cô.

Trạch Lam đẩy lấy cánh cửa, muốn dồn lấy Giang Triết Hàn ra khỏi phòng nhưng vô ích. Hắn chỉ một lực đã đẩy bật cánh cửa mở rộng, tiến thẳng vào trong mà mặt đối mặt gần hơn với cô. Hắn mang ánh nhìn sắc bén xoáy sâu vào con ngươi đen tuyền của Trạch Lam. Trong đáy mắt của cô, là những tia hoảng loạn. Còn hắn, trong đôi mắt lạnh lùng đó của hắn chỉ là những ý niệm khó đoán mơ hồ.

Hắn áp sát cơ thể Trạch Lam, mang hơi thở nam tính mạnh mẽ phủ xuống vóc người thấp bé. Hắn khàn giọng mà nói: "Cô muốn ra ngoài? Được, tôi sẽ cho cô ra khỏi đây!"

"Buông... buông tôi ra! Anh đưa tôi đi đâu chứ? Bỏ ra tên khốn..." Trạch Lam kinh hãi gào lên, cố sức gỡ lấy cổ tay nhỏ nhắn đang bị Giang Triết Hàn siết đến đỏ ửng. Hắn chỉ nói ngắn gọn rồi cứ thế nắm lấy cô, lôi cô ra khỏi phòng tiến thẳng lên trên sân thượng.

Tiếng bước chân lẫn tiếng gào, tiếng mắng chửi cứ thay nhau vang vọng khắp một khu hành lang dài rộng. Phía bên ngoài, trên mảng trời đã tối sầm đã cuộn đầy những đám mây đen dày đặc. Một vài cơn sấm chớp nhoáng đã kịp hình thành ẩn mình loé sáng rồi vụt tắt sau những lớp mây đặc kín....

***

"Em nói sao? Cha của Trạch Lam là người năm xưa đã bắt cóc anh ta?" Tố Dĩ Dĩ tròn mắt sửng sốt khi vừa nghe lại mọi việc từ Giang Triết Mỹ. Cô ngồi nơi ghế sofa, đôi mắt lộ rõ sự thất thần mà lẩm bẩm: "Sao có thể như thế được! Làm sao có thể...."

"Chị, bình tĩnh một chút." Giang Triết Mỹ lay nhẹ bả vai của Tố Dĩ Dĩ, mặc dù trong tâm trí của cô cũng chẳng hề bình lặng tí nào nhưng cô vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh để trấn an người khác. Nhìn Tố Dĩ Dĩ vừa kinh ngạc, vừa hoang mang, cô lần nữa lại nói: "Bố của em chỉ nói có bấy nhiêu liền không muốn nói nữa. Chuyện mà cha của Trạch Lam bắt cóc Triết Hàn... em nghĩ vẫn còn có gì đó rất uẩn khúc.

Nhưng có hỏi thế nào, bố của em chỉ càng tức giận mà không muốn nói hết tất cả!"

Tố Dĩ Dĩ ngồi đó thẫn thờ suy nghĩ, rồi trong một lúc như chợt nhớ ra điều gì đó. Cô liền quay sang nói với Giang Triết Mỹ: "Em cùng chị đến một nơi... có thể sẽ tìm đuoc một chút ít thông tin!"

"Đi... đi đâu?" Giang Triết Mỹ nhíu mắt ngẫn người hỏi lấy. Tố Dĩ Dĩ đứng dậy khỏi ghế, đi đến phía chiếc tủ gỗ gần đó, mở lấy ngăn kéo lấy ra một chiếc chìa khoá mà đáp: "Nhà của Trạch Lam!"

***

"Bỏ ra... Anh điên sao chứ? Anh làm gì vậy Giang Triết Hàn, mau thả tôi ra!" Trạch Lam gào thét đến muốn vỡ cả cổ họng, khi bây giờ cô đã bị trói chặt hai tay dính vào cầu thang nơi hồ bơi. Nửa thân người bên dưới của cô bị ướt sũng khi phải ngâm trong nước, mực nước hồ dâng cao xấp xỉ phần ngực.

Chiếc váy bị nước làm cho bay nhẹ lơ đễnh, làn da trắng mịn của một đôi chân nuột nà thẳng tấp ẩn hiện mờ ảo dưới làn nước trong vắt. Ánh đèn trên cao rọi xuống một khoảng sáng rực, nơi ngực áo bị thấm ướt loang lỗ của Trạch Lam bị nép sát vào da thịt. Gò ngực căng đầy nhanh chóng lộ ra một cách như mời chào, mái tóc rối nhẹ phủ hờ nơi bờ vai gọn gàng tinh tế. Trạch Lam bây giờ có chút hoang dại, lại điểm xuyến lên sự gợi cảm một cách vô thức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!