"Con nghĩ xem, mối quan hệ này tồn tại là vì cái gì kia chứ?"
"Bố...!" giọng Giang Triết Mỹ thoáng run rẫy, hai hốc mắt đã ngấn nước đến mọi thứ trước mặt đều đã bị nhoè đi đôi chút. Cô nhìn vào gương mặt già nua đang khổ sở nén hận của Giang Cầm, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ này của ông.
Cô bước đến một bước, cúi người chậm rãi nhặt lấy tấm ảnh bị ném xuống sàn nhà. Trong cái thứ ố vàng cũ kĩ đó, có ba người gồm hai nam một nữ đang trong bộ đồng phục học sinh chụp chung với nhau, biểu diện của họ đều rạng rỡ vô cùng.
Giang Triết Mỹ căng mắt khi cô nhận ra, cô gái trẻ đứng giữa hai nam sinh kia là ai.
"Mẹ...!" Giang Triết Mỹ run run gọi lấy một tiếng thật nhỏ. Cô lại nhận ra, một trong hai chàng nam sinh kia có một người là bố của cô
- Giang Cầm.
"Người còn lại... chính là Lưu Đình!" giọng nói già cõi khẽ cất lên. Giang Cầm mệt mỏi ngồi xuống giường, tay sờ lên chiếc nhẫn cưới mà ông trân quý suốt hơn nửa cuộc đời mình. Đôi mắt nhăn nheo rộ lên sự đau lòng, ông chua xót nói: "Ta và ông ấy cùng mẹ của con, từng là những người bạn rất thân ở thời phổ thông. Lúc ấy, mẹ con xinh đẹp biết nhường nào.
Bao nhiêu nam sinh trong trường đều một lòng muốn theo đuổi cô tiểu thư nhà họ Trịnh... Cả ta và ông ấy cũng không ngoại lệ!"
Giang Triết Mỹ ngậm ngùi nhìn bố của mình, nhìn nét mặt đau thương của ông khi nhắc đến người mà ông yêu đã không còn trên cõi đời này... trong một lúc, cả cô cũng nhớ đến bà mà cắn môi rơi lệ.
Trịnh Y Dao
- mẹ của cô, bà mất khi cô mười hai tuổi. Trong khoảng ký ức vụn vặt còn sót lại của cô, bà có gương mặt phúc hậu và nụ cười dịu dàng nhất trên đời. Bà đẹp lẫn vẻ ngoài sâu vào trong cốt cách, nhưng... lại ứng với câu nói: Hồng nhan thì bạc mệnh.
Sau khi Giang Triết Hàn xảy ra chuyện, bà lại u uất đến sinh bệnh. Bệnh từ tâm mà ra, chẳng liều thuốc hay y khoa hiện đại nào có thể cứu được. Bà ra đi khi trong tâm vẫn còn muôn vàn lo toan, trăn trở. Cái chết của bà là một sự đả kích lớn đối với mỗi con người trong Giang gia. Nhưng hơn hết, vẫn là Giang Triết Hàn và bố của cô, họ là những người chịu tổn thương lớn nhất với sự mất mác tột cùng này.
Ngồi bên dưới chân của Giang Cầm, Giang Triết Mỹ khẽ nắm lấy hai bàn tay đã đọng đầy nếp nhăn của ông mà xoa nhẹ. Cô cố ngăn mình không được khóc, vội vàng thu hết những dòng lệ mặn đắng. Cô nhỏ giọng nói: "Bố... có phải vì ghen tuông thù hận, nên Lưu Đình đã làm chuyện gì tồi tệ với anh hai... đúng không?"
"Không sai!" Giang Cầm đáp một cách dứt khoát, trong ngữ khí vẫn còn đọng lại sự phẫn nộ. Ông lại tiếp: "Không cưới được mẹ của con, từ lâu ông ta đã sinh lòng căm hận. Nhưng ta lại không ngờ, hậu quả lại trút lên đầu của Triết Hàn..."
Nói đến đây, bàn tay của Giang Cầm thoáng siết chặt vạt áo gấm đến rung lên. Vỗ nhẹ lên bàn tay đó của ông, Giang Triết Mỹ lại hỏi: "Bố... năm đó, anh hai bị ông ta bắt đi, liệu đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến anh ấy thay đổi đến vậy hả bố? Cho con biết đi...."
"Tuyệt đối không!" Giang Cầm nghiêm giọng nói, ông nhìn thẳng vào đôi mắt còn chưa khô của con gái mà tiếp lời: "Chuyện này, anh hai của con, nó không muốn bất kì người nào biết được. Nhất là con, đứa em mà nó yêu thương nhất!"
"Bố... tại sao không chứ. Con thực sự muốn biết, con muốn giúp anh hai trở về là nhị thiếu Giang gia của mười hai năm trước!"
"Không ai có thể giúp được Triết Hàn!" Giang Cầm đột ngột xen ngang vào, giọng của ông trầm xuống lại có sự buồn bã không nguôi. Ông nén đau nhìn Giang Triết Mỹ, rồi nói: "Nói tóm lại, chuyện của anh hai con... tốt nhất đừng nên nhúng tay vào. Mọi chuyện mà anh hai con đang làm, ta chắc chắn đều có lí do của nó. Nợ máu phải trả bằng máu. Lưu gia nợ chúng ta quá nhiều... thì bọn họ đến lúc phải thay nhau mà gánh!"
"Bố!"
"Đi đi. Ta thấy không khoẻ..." Giang Cầm ngã lưng xuống giường, nằm xoay lưng về phía Giang Triết Mỹ. Cô quỳ bên dưới sàn nhà, hai bàn tay thoáng cấu chặt lên ga nệm mà cố lên tiếng: "Nhưng Trạch Lam và Phù Dung... chị em họ vô tội...."
"Vậy anh hai của con và mẹ của con... Hai người họ là kẻ có tội nên đáng bị kết cục như vậy hay sao?" Giang Cầm nói mà không hề quay lại nhìn con gái của mình. Từng lời từng chữ của ông truyền đến tai, Giang Triết Mỹ thực sự vẫn còn quá non nớt trong chuyện này. Cô không thể hiểu, cũng không được biết lí do ngọn ngành là vì sao.
Cô đứng dậy, lùi về sau vài bước, hai bàn tay nắm chặt thân váy khẽ cúi đầu mà nói: "Con xin lỗi. Con không có ý đó thưa bố! Bố nghỉ ngơi đi, con xin phép!"
Cửa phòng khép lại một tiếng thật nhẹ. Giang Cầm lúc này mới chậm rãi quay lại, nhìn vào khoảng không trước mặt, nơi cô con gái mà ông thương yêu vừa mới đứng đây chỉ vài giây trước đó.
"Giang Cầm, tao không ngờ mày hèn hạ đến vậy!"
"Tại sao chứ? Tại sao mày cướp mất Y Dao của tao..."
"Nếu cô ấy ở bên cạnh mày, chỉ có thể húp cháo qua ngày. Mày nghĩ xem, tao có đành lòng nhìn Y Dao theo mày chịu khổ hay không hả A Đình."
Những mảng ký ức của một thời quá khứ tội lỗi chợt ùa về trong tâm trí, Giang Cầm cắn răng cố không để bất kì giọt nước mắt nào lăn dài trên đôi gò má gầy guộc, xanh xao. Một lần nữa, ông nhìn vào chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út của mình, ông chua chát hôn lên nó thật nhẹ mà tự trách: "Tôi xin lỗi... Là tôi có lỗi với bà! Là do tôi... Triết Hàn cũng vì tôi mà gặp chuyện. Tôi có lỗi với hai mẹ con bà... Tôi lại quá hèn nhát, tôi không đủ can đảm để thừa nhận những việc sai trái mình đã làm.
Giang Cầm tôi... đến cuối đời cũng vẫn chỉ là một kẻ thất bại..."
***
"Anh cả, anh đâu rồi? Em không đùa nữa, mình về nhà đi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!