Chương 26: (Vô Đề)

Hộp đêm Nóng bỏng - 9 giờ tối.

"Nào! Cạn ly một cái!" Giang Cẩn Quỳ nâng ly rượu vang lên ngang tầm mắt, anh nở nụ cười thật nhẹ mà nói. Tá Đằng cùng Quân Nhu cũng thận trọng nâng ly, tiếng miệng ly thuỷ tinh va nhẹ vào nhau. Hai người đàn ông kia đều một lần uống cạn, còn Quân Nhu

- cô chỉ nhấp môi mà thôi.

Giang Cẩn Quỳ ngồi bên cạnh cô gái thủ hạ độc nhất của mình, anh nghiêng đầu nheo mắt mà trêu ghẹo: "Quân Nhu, cô là không nể mặt tôi hay sao? Cớ gì chỉ nhấp môi như thế?"

Quân Nhu nghe thấy, liền vội cúi mặt mà bối rối đáp: "Tôi không dám thưa ông chủ. Tôi... tôi sẽ uống cạn!"

"Tôi đùa thôi!" bàn tay đẹp đẽ của Giang Cẩn Quỳ khẽ đặt lên bàn tay của Quân Nhu mà cản lại. Anh phì cười nói tiếp: "Cô lúc nào cũng căng thẳng khi ở bên cạnh tôi như vậy sao chứ? Thoải mái đi, đêm hôm nay cứ tạm gác quan hệ chủ tớ sang một bên. Cô và Tá Đằng hãy cùng tôi uống với nhau như những người chiến hữu!"

"Cảm ơn ông chủ đã có lòng!" Tá Đằng cúi đầu mà nói. Quân Nhu thấy vậy cũng vội làm theo, giọng nhỏ xíu: "Cảm... cảm ơn ông chủ!"

Trong cõi lòng cô gái như Quân Nhu, quả thực mỗi lần bên cạnh Giang Cẩn Quỳ dù là khi làm việc hay giải trí, tiêu khiển cũng đều khiến cô thấy hồi hộp vô cùng.

Người ta thường nói phụ nữ thường dễ bị bại lộ ra một bộ mặt muốn được cưng chiều nhất là khi ở cạnh người mà cô ta yêu. Và Quân Nhu cô chính là dẫn chứng thực tế nhất của câu nói đó.

Sức hút của Giang Cẩn Quỳ cùng sự cao quý, mạnh mẽ lại quá đổi nam tính, lạnh lùng của anh toả ra luôn là một thứ mị hoặc ẩn mình có sức công phá rất lớn đối với Quân Nhu. Mà có lẽ không chỉ mỗi mình cô, khi mà đa phần cô gái nào trông thấy anh từ ánh mắt đầu tiên, cũng muốn được sà ngay vào lòng người đàn ông quyền lực này.

Lúc này, bất chợt điện thoại của Giang Cẩn Quỳ rung lên. Anh mở ra xem thì nhận được tin nhắn gửi từ QQ của Giang Triết Mỹ.

Khoé môi anh vô thức mỉm cười rất ôn nhu, mà nụ cười này lại vô tình rơi ngay vào tầm mắt của Quân Nhu. Cô nhíu mày nhìn anh với vẻ mặt mơ hồ, khó hiểu. Lòng lại thầm cảm thán: "Ra đây chính là nét dịu dàng không hề để lộ của anh ta hay sao chứ?"

Làm việc cho Giang Cẩn Quỳ đã mấy năm, đây là lần đầu tiên cô mới được diện kiến nụ cười ôn hoà cùng ánh mắt nhã nhặn đó của anh. Cô bây giờ, lại tham lam hơn khi ước rằng... biểu diện đó của anh sẽ dành cho cô dù chỉ là một giây thôi cũng được.

Giang Cẩn Quỳ thoải mái ngồi đó bấm điện thoại. Trong hộp hội thoại, Giang Triết Mỹ với nickname được anh đặt cho là "Mỹ nhỏ đáng yêu" gửi tin: "Anh cả! Có phải món quà trước cửa là của anh có đúng không?"

"Thông minh nhỉ! Có thích không?" Giang Cẩn Quỳ vui vẻ hỏi.

Mỹ nhỏ đáng yêu lại tiếp: "Thích chứ! Em thích đến phát điên đây này! Cảm ơn anh!"

"Cảm ơn làm gì chứ! Cũng đã lâu rồi anh không tặng quà cho em. Lần này xem như dồn lại tặng một lần. Một chai DKNY Golden Delicious thôi liệu có đủ không?" Giang Cẩn Quỳ vừa bấm vừa cười rất thích thú, còn không quên kèm theo một cái icon mặt cười rất ngộ nghĩnh.

Lúc này, đột nhiên Mỹ nhỏ đáng yêu bên kia lại gõ: "Anh cả, lâu rồi em không được thấy mặt anh. Em gọi video call cho anh nha... được không?"

Giang Cẩn Quỳ im lặng, anh ngồi đó một lúc mà không hề hồi âm lại cho em gái. Đối với Giang Triết Mỹ, từ nhỏ đến lớn trong mắt cô, anh luôn là một người anh cả hết sức chuẩn mực, vừa tri thức lại vừa hiền như bột.

Hiện tại, thân phận của Giang Cẩn Quỳ đã hoàn toàn đổi khác. Kể từ mười hai năm trước, thì người anh cả đó của cô đã bị đẩy lùi vào một góc tối tăm, mãi mãi cũng không thể nào trở lại được nữa.

Giang Cẩn Quỳ mãi đắn đo suy nghĩ, còn chưa kịp trả lời thì bên kia, Giang Triết Mỹ đã gọi đến cho anh. Anh khép mắt mà khẽ trách: "Cái con nhỏ này, lúc nào cũng vậy.... Tự hỏi rồi tự hành động chẳng cần đợi người khác có đồng ý hay không!"

"Ông chủ, có chuyện gì sao?" Quân Nhu hơi lo lắng nên hỏi vào. Giang Cẩn Quỳ chỉ lắc đầu, anh ngồi ngã lưng ra ghế rồi ấn nhận cuộc gọi.

"Anh cả!!!" Giang Triết Mỹ bên kia cười hớn hở, nghe giọng rất là vui mừng. Giang Cẩn Quỳ bên này cũng cười đáp lại, còn không quên đưa tay lên vẫy chào. Anh nói: "Con nhỏ này, anh còn chưa nói được hay không em đã tự ý gọi..."

"Nhưng anh cũng bắt máy còn gì..." Giang Triết Mỹ cười hả hê. Bỗng nhiên cô hơi nhíu mày, hai mắt tròn tròn đầy ngạc nhiên mà hỏi: "Chà! Anh cả... lâu rồi không thấy anh, hôm nay trông anh rất lạ nha! Tóc của anh... anh bắt đầu thích nhuộm tóc từ lúc nào thế hả? Lại còn chọn màu nổi thế kia!"

Giang Cẩn Quỳ thở dài, anh đưa ngón tay ve vẫy sợi tóc trước mặt mà cười đùa: "Ai rồi cũng phải đến lúc thay đổi, chẳng lẽ em bắt ông anh này của em suốt đời phải gò bó trong hình ảnh người anh thời trung học kia hay sao?"

"Không có! Em đâu có nói vậy... Nhưng mà, màu tóc này rất hợp với anh. Trông anh sắc sảo hơn nhiều!" Giang Triết Mỹ nằm đong đưa hai chân trên giường, thích thú vô cùng.

Khi cô còn đang phân vân không biết có nên tâm sự đôi điều với anh cả về chuyện của Giang Triết Hàn hay không thì vô tình, một nửa thân người của Quân Nhu lọt vào khung hình điện thoại.

Giang Triết Mỹ trố mắt, rồi rãnh môi cười ranh mãnh, cô trêu: "A... em biết rồi nha. Anh cả, anh đang hẹn hò sao? Giới thiệu cho em biết mặt chị dâu đi..."

Lúc này, Giang Cẩn Quỳ không hề có ý gì khác, anh ngồi tránh xa Quân Nhu ra một tí, quay điện thoại sang hướng khác mà cười bảo: "Đừng nói bậy, anh của em vẫn còn độc thân. Vả lại, không có cô gái nào vừa ý anh... nên vẫn ế!"

Nói rồi Giang Cẩn Quỳ cười lên rất sảng khoái, anh vô tư ngồi đó cười đùa với cô em gái của mình mà không hề để ý rằng, cô gái ngồi cạnh anh không xa đang đau lòng vô cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!