Coco đang đẩy quyển này với tộc độ ổn định nhất có thể. Nên mỗi ngày nếu được CoCo chắc chắn sẽ cố gắng up 2 chương cho mọi người cùng nhai. Nói chớ càng nhiều lượt vote cho chương thì động lực CoCo càng lớn..:) hự hự
[...]
"Trả lời tôi đi? Rốt cuộc anh và anh hai của tôi đang cùng nhau làm nên cái chuyện khủng khiếp gì thế này hả?" Giang Triết Mỹ tức giận quát lên, hai tay siết lấy cổ áo của Tôn Nghị mà ra sức lay mạnh.
Tố Dĩ Dĩ đứng cạnh cố ngăn cản: "Mỹ Mỹ, em bình tĩnh đi. Để anh ta nói cái đã... Buông tay ra!"
Giang Triết Mỹ bị Tố Dĩ Dĩ gỡ lấy tay khỏi người Tôn Nghị. Anh ngay từ đầu đến cuối không hề phản bác lại mỗi câu mỗi chữ chửi mắng của Giang Triết Mỹ. Nơi đáy mắt chẳng lạnh cũng không nóng của anh nhuộm lên một màu tối tăm mờ nhạt.
Ngay tư giây phút trông thấy Trạch Lam trong tình trạng kinh hoàng thế kia, bế cô trên tay mà máu từ người cô thấm dính vào cả tay anh qua lơp chăn bông dày cộm.
Giây phút đó, cõi lòng Tôn Nghị không ngăn được hối hận mà tự khiển trách bản thân. Chính anh là người trực tiếp lôi Trạch Lam
- một cô gái mà anh không quen không biết sa vào cái bẫy chết tiệt này.
Đến cả anh cũng không hề nghĩ, rằng Giang Triết Hàn lại ra tay nặng đến vậy. Mặc dù biết giữa Giang gia và Lưu gia có một mối thâm thù đại hận không thể rửa trôi, nhưng căn bản Tôn Nghị anh cũng không tường tận ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện là thế nào.
Chỉ biết rằng, người năm xưa ra tay bắt cóc nhị thiếu gia của Giang gia không ai khác chính là Lưu Đình. Ông ta là một nhà nghiên cứu, một tiến sĩ chuyên bào chế, phát minh những dược phẩm dùng trong nền y học.
Vậy mà không rõ vì lí do gì, Lưu Đình lại nhắm vào Giang gia, ra tay mở màn bi kịch khi tiêm vào người Giang Triết Hàn một loại độc dược mà ông đã tự mình bào chế. Thứ độc dược này ngấm sâu vào trong máu, vĩnh viễn không thể giải được trừ khi bào chế ra một loại kháng thể khác làm tiêu huỷ độc tố bên trong máu huyết.
Chẳng thể lường trước được, thân thể Giang Triết Hàn đều bất chợt phát dược bất cứ lúc nào. Những năm đầu là một tấn bi kịch khủng hoảng đối với nhị thiếu của Giang gia khi chưa tìm được loại thuốc nào có thể áp chế độc tính.
Giang Triết Hàn phải thường xuyên bị nhốt vào trong một căn phòng, trói chặt cả tay chân vào giường nằm đó cắn răng chịu đựng những cơn đau đến muốn vỡ xương nát tuỷ hành hạ gần hàng giờ đồng hồ.
Mãi đến khi Đàm Quảng Chung
- một nhà dược sĩ nức tiếng lúc ấy và đồng thời cũng là bạn thân của Giang Cầm, điều chế ra được một loại kháng thể có thể làm ức chế được độc tính bên trong người Giang Triết Hàn vào những khi bộc phát. Nhưng vẫn chỉ là tạm thời, kháng thể ấy không đủ khả năng làm tiêu tán được thứ độc dược ác ôn kia.
Khi Đàm Quảng Chung sắp qua đời, ông đã mang công thức bào chế kháng thể giao lại cho con trai mình là Đàm Chiêu. Anh ta hiện giờ cũng nối nghiệp cha mình là một nhà dược sĩ
- tiến sĩ có tiếng ngay thời điểm hiện tại.
Bản thân Tôn Nghị làm việc cho Giang gia từ năm mười chín tuổi và hoàn toàn phục tùng riêng cho một mình Giang Triết Hàn vào một năm sau đó.
Những điều anh biết được chỉ có bấy nhiêu qua lời kể của Giang Cầm, cũng tận mắt chứng kiến bao nhiêu lần Giang Triết Hàn phải vật vã đến gần như chết đi sống lại với những lúc chưa tìm được kháng thể đặc biệt.
Và một điều nữa mà anh không đuọc rõ, đó chính là cô gái có tên La Bội Kỳ
- người mà Giang Triết Hàn luôn luôn xem trọng nhất chỉ sau mẹ của hắn. Tôn Nghị không biết vì sao La Bội Kỳ lại tử tự, càng không biết vì sao Giang Triết Hàn mang bài vị của cô ấy về tận dinh thự để thờ cúng.
Vào đúng ngày mười tám tháng mười hằng năm, Giang Triết Hàn lại một thân một mình đến nghĩa trang, nơi phần mộ của La Bội Kỳ được chôn cất. Mỗi lần đến viếng mộ, là mỗi lần tâm trạng Giang Triết Hàn tồi tệ cùng cực. Trong cuộc đời hắn, có lẽ chỉ duy nhất hai ngày là thực sự mang lại cho hắn cảm giác vừa bi thương lại vừa thống hận
- đó là ngày giỗ của Trịnh Y Dao
- mẹ của hắn và ngày giỗ của La Bội Kỳ.
Tôn Nghị ngồi mệt mỏi xuống dãy ghế bên ngoài sân sau bệnh viện, đôi mắt lộ rõ sự thất thần lẫn hoang mang tột độ. Giang Triết Mỹ điên tiết, cô lại lớn giọng mà nói: "Anh bị câm sao chứ? Tại sao lại không trả lời tôi?"
"Em đừng làm loạn nữa Mỹ Mỹ, ở đây là bệnh viện..." Tố Dĩ Dĩ khẽ nài nỉ mà mặt mũi khổ sở. Đến cả cô cũng còn thấy hoảng sợ khi nhìn thấy tình trạng của Trạch Lam khi nãy. Nhưng vốn bản tính bình tĩnh, cô có thể kiềm được cơn nộ khí đang dâng lên trong lòng. Chứ nếu không, cô đã cùng Giang Triết Mỹ nhào tới mà cấu xé Tôn Nghị thành trăm mảnh mất rồi.
"Cô cũng thật là nhanh trí, xong chuyện đã lập tức rời khỏi đó!" Tá Đằng ngồi trong xe, đưa mắt nhìn qua căn hộ phía xa, nơi đó hiện tại đang bị bủa vây bởi một đám người mặc âu phục màu đen, xem chừng như ra vẻ săn lùng chủ nhân ngôi nhà.
Nhưng chủ nhân ngôi nhà ấy là một cô gái chẳng tầm thường chút nào, tự đoán trước được bản thân sẽ gặp rắc rối nên đã âm thầm rời đi từ sớm.
Ngồi bên cạnh Tá Đằng, Quân Nhu đắc ý cười nửa miệng, lại không quên ngắm nhìn chiếc vòng bạch kim đang đeo trên tay mà cười nhạt: "Không lanh trí, thì làm sao có được sự tín nhiệm của Cẩn Quỳ."
"Này!" giọng Tá Đằng trầm xuống, đưa nhãn khí lẫn chút không hài lòng nhìn sang cô gái cạnh mình mà nói: "Lá gan của cô là to đến mức nào, đến cả tên thật của ông chủ mà cô cũng dám gọi thẳng ra như thế!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!