Có lẽ là do Tôn Nghị quá chú ý đến mấy con vịt đang không ngừng làm phiền mình, nên lúc sau lại cảm thấy xe đi khá nhanh, mất một lúc đã đến nơi.
Tố Dĩ Dĩ xuống xe, còn không quên cúi đầu ríu rít với chú Xuân: "Cảm ơn chú!"
"Cảm ơn cái gì chứ! Lần nào gặp con cũng khách sáo như vậy làm chú cảm thấy xa lạ quá đấy!"
Ở phía sau, Tôn Nghị và hai người kia cũng đã bước xuống.
Giống như Tố Dĩ Dĩ, cả ba người đồng loạt gật đầu cảm ơn chú Xuân.
Chú Xuân nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng lại chỗ Tôn Nghị, quay qua hỏi Tố Dĩ Dĩ: "Bạn trai của con à?"
Tố Dĩ Dĩ vừa nghe xong, cả người suýt nhảy dựng lên: "Dạ… không phải đâu chú!"
"Ngại cái gì!"
Chú Xuân bật cười, còn nháy mắt một cái: "Lớn cả rồi chứ nhỏ bé nữa đâu! Với lại… cậu ta đẹp trai quá thế kia, con không lấy, cô khác sẽ lấy đấy!"
"Chú Xuân à…"
"Được rồi! Chú còn có việc đi trước.
Hẹn vài ngày nữa chú với dì sẽ qua chơi."
Chú Xuân nói xong thì cũng lái xe đi mất, lúc này Tố Dĩ Dĩ lén nhìn qua Tôn Nghị mới phát hiện, người dân xung quanh ai đi ngang cũng đều đưa mắt nhìn anh.
Cô khép mắt thở dài, về đến đây mà ăn mặc như ba người bọn họ, không bị chú ý mới lạ.
"Này…"
Tố Dĩ Dĩ đến gần, ái ngại gọi một tiếng.
Tôn Nghị không hỏi, im lặng chờ cô nói.
Tố Dĩ Dĩ nhìn anh, nét mặt có hơi lúng túng: "Không muốn bị nhìn nữa thì đi thôi!"
Chưa đến hai giây, Tố Dĩ Dĩ nói xong liền quay lưng đi.
Tôn Nghị nhanh chân đi ngang hàng với cô, để A Huy và Lương Trung ở sa mang hành lý.
Lúc này khi hai người đã đi ngang hàng rồi thì lại trở thành tâm điểm bàn tán của cả thôn.
Người quen khắp thôn từ nhỏ đến lớn chỉ cần thấy Tố Dĩ Dĩ liền giơ tay.
Câu đầu tiên là chào, câu thứ hai là hỏi "Dẫn bạn trai về ra mắt gia đình à?"
Từ chỗ này đến nhà cũng không xa, Tố Dĩ Dĩ thực sự không đếm nỗi mình đã bị hỏi như vậy bao nhiêu lần.
Cô thì xấu hổ, còn Tôn Nghị mỗi lần được hỏi đều tỉnh bơ, giống như không có vấn đề gì.
Đi khoảng hơn năm phút, Tố Dĩ Dĩ dẫn ba người kia dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, mái ngói màu đỏ và tường vôi có lẽ là hai thứ đặc trưng nhất ở đây.
Tôn Nghị thực sự cảm thấy khung cảnh ở đây rất bình yên và gần gũi, đã rất lâu mới có lại được loại cảm giác dễ chịu này.
Tố Dĩ Dĩ còn chưa đi đến cửa, miệng đã gọi lớn: "Cha, mẹ, Tiểu An, con về rồi!"
Ở bên trong, một cậu thanh niên độ chừng mười bốn, mười lăm tuổi chạy ù ra, lao thẳng đến ôm chằm lấy Tố Dĩ Dĩ, vui mừng đến mức như sắp hét lên.
"Chị về rồi! Nhớ muốn chết!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!