Âm thanh gõ cửa gấp gáp truyền đến tai, tôi nằm im thở dốc, tim đập loạn xạ. Mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện, tôi thật sự không dám đi lại lung tung vào ban đêm nữa đâu!
"Cộc cộc cộc…"
"Cộc cộc cộc…"
Âm thanh kỳ lạ vẫn tiếp tục vọng vào tai tôi, không hề có dấu hiệu dừng lại. Tôi liếc nhìn Tô Xảo Xảo đang nằm bên cạnh, nghĩ trong bụng, đại ma nữ đang ở đây, mình có gì phải sợ chứ! Thế là tôi lấy hết can đảm trong người, hít thật sâu, đứng dậy đi ra mở cửa phòng.
Không có ai.
Tôi cẩn thận nhìn ngó xung quanh mấy lượt, vẫn không có ai.
"Cộc cộc cộc…"
"Cộc cộc cộc…"
Âm thanh quen thuộc lại vang lên, tôi căng thẳng lắng nghe, thì ra nó phát ra từ phía cửa nhà. Ai lại gõ cửa nhà tôi nửa đêm nửa hôm thế này chứ? Gia đình tôi từ quê chuyển lên thành phố, không quen không biết một ai, mấy ngày nay lại vì vụ án mạng của Lam Yên nhà bên cạnh, hàng xóm xung quanh chẳng ai dám bén mảng đến đây hết.
Trong lúc tôi đang loạn cào cào thì phía sau bỗng truyền đến giọng nói của Tô Xảo Xảo:
"Nhà có khách, mau ra mở cửa đi!"
"…"
Tôi nghi hoặc quay lại nhìn, cô ta nói xong thì lại yên lặng ngủ tiếp, chuyện gì đây, đã biết nhà có khách mà vẫn còn ngủ tiếp được sao?
Tôi hít sâu bật hết đèn trong nhà lên, đi ra mở cửa. Tôi cẩn thận nhìn người bên ngoài qua camera, màn hình trống trơn, vẫn không có ai!
"Cộc cộc cộc…"
"Cộc cộc cộc…"
Âm thanh gõ cửa vẫn đều đặn vang lên, không hề nhấn chuông mà chỉ gõ cửa! Sẽ không sao đâu, có chuyện gì thì Tô Xảo Xảo sẽ cứu tôi, tôi tự nhủ như thế, mở cửa.
Một vật gì đó xẹt ngang qua chân tôi, "vù" một cái bắn vào trong nhà, còn ngoài cửa thì vẫn không thấy bóng dáng một ai hết.
"Lạch cạch lạch cạch…."
"Soạt soạt soạt…"
Hàng loạt âm thanh kỳ lạ từ trong nhà vọng ra, tôi cứng ngắc xoay người lại, là con quỷ đầu máu me tởm lợm mà tôi đã lâu lắm không gặp, nó đang yên vị giữa nhà tôi, nhe răng cười cười với tôi!
"Xin chào, lâu quá không gặp!"
Tôi khẽ thở phào một hơi, tôi có ơn với nó, ít ra nó sẽ không làm hại tôi. Đúng như Tô Xảo Xảo nói, nhà có khách, nhưng mà…
"Mày lại muốn cái gì? Nói nhanh rồi đi nhanh lên!"
Tôi tỏ vẻ phiền chán nói với nó, nếu để cha mẹ và em gái tôi nhìn thấy trong nhà có một cái đầu người biết nói chuyện, biết cử động, lại còn máu thịt nát bét tởm lợm, họ sẽ chết vì đau tim mất!
Con quỷ đầu nghe vậy cười hà hà, nó lè lưỡi liếm sạch máu chảy ra từ mắt, sau đó chậm rãi nhả ra từng chữ một:
"Tao là Đường Gia Kỳ!"
Nó nói gì? Nó nói, nó là Đường Gia Kỳ…
Nếu vậy, không lẽ….
"Aaaaa, mày… mày… người giết mày là… là…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!