Edit: koreal92
Beta: koreal92
Dư Trì khẽ nhíu mày, cảm xúc trong mắt phức tạp, phảng phát có chút thờ ơ, tựa như Viên Viên có thật sự lôi hắn ra ngoài diệt khẩu, anh cũng sẽ không tức giận hay ai oán. Không hề giãy dụa, mặc cho người ta sâu xé.
Cùng lúc đó, Thịnh Li cảm thấy ánh mắt Dư Trì đầu kiêu ngạo và khiêu khích, lời cô nói với anh không có sức uy hiếp chút nào.
Thật khó chịu.
Đúng là chưa thấy em zai nào làm người ta ghét như thế này.
"Li Li, em nguyện ý làm mọi chuyện vì chị nhưng đây là xã hội pháp chế, gϊếŧ người là phạm pháp." Viên Viên cứng cổ nói, lại ngửa đầu nhìn Dư Trì cao hơn cô rất nhiều, "Hơn nữa, em cũng không có bản lĩnh này."
Thịnh Li hừ lạnh, quay người đi vào trong, "Còn không mau đóng cửa lại, chờ người ta đến xem sao ?"
"Vậy còn tên khốn kia..." Viên Viên kịp thời đổi giọng, "À, còn Dư Trì thì sao ?"
Thịnh Li cấp tốc đeo khẩu trang, đưa lưng về phía cửa: "Cho vào đi."
Một phút sau.
Thịnh Li ngồi trên ghế, tỏ vẻ kiêu ngạo như công chúa, lạnh nhạt nhìn Dư Trì đứng trước mặt: "Cậu muốn bồi thường tiền thuốc men và viện phí, vậy cậu biết một ngày của tôi đáng giá bao nhiêu tiền không ?"
Viên Viên đứng cạnh như tiểu nha hoàn, nhỏ giọng bổ sung: "Ít nhất một tuần mới hồi phục."
Mùa hè, hơn 6 giờ trời vẫn còn sáng, Dư Trì tuỳ ý đứng đó, ánh nắng bao phủ lấy hắn, ngón tay nhẹ nhàng kéo quai đeo cặp sách. Hắn vội vàng chạy tới đây, tóc trước trán bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, vài sợi dính lên trên da, một bên mặt được mặt trời chiếu sáng.
Hắn rũ mắt nhìn cô, cảm xúc âm trầm trong đáy mắt thu liễm không ít, nói: "Không biết."
Thịnh Li nhìn qua Viên Viên.
Viên Viên hiểu ý, lập tức nói ra một con số đại khái.
Dư Trì mấp máy môi, trầm mặc.
Thịnh Li nhíu mày, bộ dáng bị áp lực bởi tiền tài này, ngược lại trông rất ngoan ngoãn.
Cô nhớ rõ nhà hàng của gia đình hắn, diện tích không quá lớn, kinh doanh cũng không thuận lợi, lần này nhận đơn đặt cơm của đoàn phim, coi như là lần kiếm nhiều tiền nhất trong một năm. Nếu như thật sự phải bồi thường, dù có bán cả cửa hàng đi cũng không đủ.
Cô nghĩ thầm, chỉ cần tên nhóc đó cúi đầu nhận lỗi, lại ngoan ngoãn một chút, cô cũng sẽ không làm khó một học sinh trung học.
Một giây sau.
Dư Trì cười tự giễu một tiếng: "Mạng của tôi vẫn còn rất đáng tiền."
Thịnh Ly: "..."
Ngoan ngoãn cái rắm, đây rõ ràng là một con chó săn phản nghịch !
Cô nheo mắt, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Cậu thành niên chưa ?"
Dư Trì: "Tôi thành niên hay chưa, liên quan gì đến việc bồi thường?"
"Đương nhiên, nếu cậu chưa trưởng thành, tôi chắc chắn không bắt nạt cậu. Gọi bố mẹ cậu đến nói chuyện với tôi." Cô nhìn thời gian, đưa tay về phía hắn, "Cậu vừa từ trường thi đến đây? Lấy căn cước đưa tôi xem."
Dư Trì không động, rõ ràng không muốn đưa.
Thịnh Li khoanh tay trước ngực, dò xét hắn: "Cậu nói cậu là Dư Trì, tôi lại chưa từng gặp qua người thật, làm sao tôi biết cậu có phải là giả mạo hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!