Chương 9: Du Y Các

Thẩm Húc an phận ở nhà mấy ngày, khó được lúc luyện tập trận pháp theo chỉ điểm của Bạch Uyên một cách vô cùng nghiêm túc.

Nhưng dù sao Bạch Uyên là thần thú, cũng không cần phác họa trận pháp thật sự, thường thường đều là đạp chân một cái, trận pháp sinh ra từ tâm.

Này lại có chút làm khó Thẩm Húc.

Bạch Uyên nghe nói Thẩm gia vốn là thế gia Ngự yêu, liền kiến nghị hắn đi tìm chút sách cổ nhìn xem.

Nói đến sách cổ, phản ứng đầu tiên của Thẩm Húc đó là phòng sách của ông nội.

Vì tránh ông nội, hắn cố ý chọn lúc ông nội ra ngoài làm việc để lẻn vào.

Phòng sách của Thẩm Thiên Phi giống như bản thân ông, bút lông nghiên mực sách cổ sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp.

Thẩm Húc trước kia chưa bao giờ đi vào, dĩ nhiên không biết ông nội sẽ đặt sách Ngự yêu ở chỗ nào, hắn chỉ có thể tìm lần lượt từng dãy.

Nói thì dễ, nhưng phòng sách của Thẩm Thiên Phi rất lớn, thậm chí đằng sau còn có phòng mật, Thẩm Húc xách thang leo lên leo xuống, tìm hơn nửa ngày đều không tìm được sách gì có liên quan đến Ngự yêu.

Ngay cả tiểu thuyết nói về yêu quái cũng không có, lúc này hắn chỉ có thể lực bất tòng tâm.

"Con đang làm cái gì vậy? Lén lén lút lút."

Thẩm Húc bị dọa nhảy dựng với câu hỏi thình lình tới từ sau lưng, chân đạp không thiếu chút nữa ngã xuống khỏi thang.

Còn may hắn phản ứng nhanh, khó khăn đứng vững lại.

Thẩm Thiên Phi nhíu mày, vê râu nhìn chằm chằm hắn.

Thẩm Húc chỉ cảm thấy mình bị Thẩm Thiên Phi nhìn chằm chằm ra mồ hôi lạnh, vội vàng cười gượng nói:

"Con chính là nhàm chán, đến chỗ này của ông nội xem có sách nào tương đối thú vị hay không."

Ồ… Thẩm Thiên Phi kéo dài giọng, lộ ra tươi cười ý tứ sâu xa,

"Không phải trước giờ con cảm thấy, phòng sách của ông nội rất không hợp khẩu vị với con sao? Con đây là đổi tính?"

Thẩm Húc gãi gãi đầu, con ngươi đảo một vòng:

"Không phải ông nội cứ chê con nghịch ngợm sao? Con muốn đọc chút sách tu thân dưỡng tính, bớt làm lão nhân gia người nhọc lòng."

Thẩm Thiên Phi đã quen với công phu nói bậy bạ năm này tháng nọ của Thẩm Húc, lại Ồ một tiếng thật dài để đáp lại hắn.

Thẩm Húc thấy ông nội không nể mặt mũi, lòng chỉ nghĩ thoát thân sớm một chút, vội vàng nói mình hẹn người dùng trà, lòng bàn chân bôi dầu mà chạy ra ngoài.

Thẩm Thiên Phi nhìn thoáng qua cây thang bị di chuyển, ngồi xuống bàn như suy tư gì đó.

Thẩm Húc dẫn theo Thanh Ngư ra Thẩm gia, liền vòng thẳng vào một cái hẻm.

Thanh Ngư rất ít khi đi đến mấy hẻm dân cư như thế này, lại vẫn luôn có chút ảo giác bị lạc đường.

"Thiếu gia không phải người muốn ra dùng trà sao?" Thanh Ngư ở đằng sau hỏi một cách khó hiểu.

Thẩm Húc không trả lời, dừng chân ở cửa một ngôi nhà có vẻ rách nát, nắm thanh chắn* gõ gõ cửa.

(* hàm hoàn: trước cửa có 2 hình đầu rồng hoặc lân ngậm một cái vòng, người ta dùng cái vòng gõ gõ vào cửa, trong phim hay có í, mấy nàng search hình cho dễ hình dung, tui chả biết dùng từ gì để thay cả^^)

Thanh Ngư đánh giá cửa nhà này, trong một lúc xuất thần, cửa Kẽo kẹt một tiếng mở ra.

Có một nữ tử thò nửa người ra từ bên trong, khoảnh khắc Thẩm Húc nhìn về phía nàng kia, dường như thể xác và tinh thần đều bị hấp dẫn, trong đôi mắt sáng ngời là làn thu thủy dịu dàng*, những thứ còn lại đều mất đi màu sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!