Thẩm Húc chỉ sợ tai mình nghe sai, còn cố ý cúi đầu nhìn thoáng qua biểu tình của Bạch Uyên, không nghĩ tới Bạch Uyên còn hơn thế nữa, sợ tới mức một chân thò ra khỏi ngọc quyết, còn kém một giây nữa là đạp hụt.
Thích Thất nhìn hai người kia trố mắt nhìn nhau, nói:
"Nếu tiền bối có thể hỗ trợ một chút, Thích Thất cảm thấy mỹ mãn."
Nghe lời này của y, rõ ràng là khiến Bạch Uyên không thể nào từ chối.
Bạch Uyên thật sự hận đến mức muốn cắn rớt đầu lưỡi mình, khiến nó tự mình đào hố cho mình.
Được lắm, để người ta đưa đến tận hố.
Chờ thân thể Thích Thất hồi phục, bọn họ liền lên đường trở về Nam Hoài.
Tiêu Chính Khôn muốn đưa bọn họ, lại bị Thẩm tiểu công tử từ chối.
Không có người trói buộc trông giữ, dọc theo đường đi hắn lại tự do tự tại hơn nhiều, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, mệt liền ở trọ, cực kỳ khoái hoạt.
Tuy rằng đã trải qua một kiếp họa, nhưng bên cạnh có Thích Thất và Bạch Uyên, Thẩm Húc vẫn cảm thấy an tâm.
Nếu Bạch Uyên đừng có mỗi ngày buộc mình nghe nó giảng pháp, vậy dù có tốt hơn cũng bỏ….
Đại khái là vì còn nhân tình của Thích Thất, mỗi ngày Bạch Uyên muốn Thẩm Húc ngoan ngoãn nghe nó giảng phương pháp Ngự yêu ít nhất hai canh giờ.
Thời gian tu luyện của Bạch Uyên rất cố định, cho nên thời gian nó giảng cho Thẩm Húc cũng rất cố định, đều là chọn lúc mở màn của kể chuyện*, làm hại Thẩm Húc không có cách nào đi xem náo nhiệt.
(*, mấy người ngồi trong quán trà kể truyện í.)
Chuyện may mắn duy nhất, đại khái chính là Bạch Uyên sống lâu hơn ai hết.
Hầu hết thời gian nó đều thích trộn lẫn một vài chuyện cũ năm xưa bên trong, vẫn là thỏa mãn chút tò mò đối với thời xưa của Thẩm Húc.
"… Ta có chút ngốc, ngươi nói đến rõ ràng đâu ra đó, xuất thân là yêu, vì sao ngươi sẽ biết nhiều chuyện về Ngự yêu như vậy chứ?"
"Mấy thuật pháp kiềm chế thế giới kia, bản thân chính là chúng ta truyền cho các bộ lạc đó."
"Các ngươi dạy chúng ta cách đánh các ngươi?" Thẩm Húc nghe xong, có lẽ kinh ngạc nhất không gì hơn một câu cuối cùng.
Bị Thẩm Húc châm chọc, Bạch Uyên tức giận nhảy xuống khỏi bàn, móng vuốt liền vỗ đến trên đầu đối phương:
"Lúc trước chúng ta truyền thụ đều là phương pháp ngay thẳng*, những tà thuật kia rõ ràng là tự các ngươi mày mò ra."
(*: đi theo chính đạo, chính nghĩa, công bằng.)
Dường như nó vẫn cảm thấy Thẩm Húc ngu si, vỗ vỗ mặt hắn:
"Đều nói, trời cao có đức hiếu sinh. Lúc ấy loài người nhỏ yếu, nếu bọn họ không có bất kỳ thủ đoạn nào để tự vệ, hôm nay ngươi chính là một cục đá ở trên Thái Hành Sơn, nào có thể sinh ra một mũi hai mắt."
Được rồi… Thẩm Húc bị một con chó nhỏ vỗ vỗ má giống như trêu chọc con nít, lập tức có chút xấu hổ lại không phục.
Đang muốn lắc Bạch Uyên một cái, bỗng nhiên nhận ra:
"Có phải ngươi lớn hơn một chút hay không???"
Nói đến cái này Bạch Uyên liền rất đắc ý, nhịn không được lắc lư cái đuôi bồng bềnh của mình, ngẩng đầu nói:
"Đúng vậy, ông đây cách ngày trọng chấn hùng phong* lại gần một bước."
(*: ý chỉ sau một hồi thất bại suy yếu, lại một lần nữa trở nên phát đạt thịnh vượng.)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!