Chờ đến khi Thích Thất trở lại thương hội, vừa mở cửa phòng, Thẩm Húc còn đang nằm trên giường ngáy o o.
Y ngẩng đầu liếc nhìn ngọc đỏ, vẫn treo ổn.
Y gỡ ngọc đỏ kia xuống, lại đổi ngọc quyết vừa rồi treo lên, lúc này Thẩm tiểu công tử mới có động tĩnh.
Chỉ thấy hắn duỗi người đầy khoa trương, xoa xoa hai mắt nhập nhèm, ngáp hỏi: "Ngươi ra ngoài à?"
Thích Thất nhìn chằm chằm hắn thật lâu, đáp lại một cách nhàn nhạt: "Không phải ngươi đi theo một đường sao?"
"Sao ngươi biết?! Thân thủ của ta tốt như vậy, trước kia cũng chưa từng có ai phát hiện!" Thẩm Húc vừa sợ vừa khó hiểu, cá chép lộn mình bật dậy.
"Ta cảm nhận được hơi thở của Ngọc đỏ, trừ ngươi ra, ta không nghĩ ra còn có ai sẽ đụng tới nó."
Thẩm Húc theo dõi người ta bị phát hiện, tự biết đây cũng quá mất mặt! Hắn luôn cảm thấy lời này của Thích Thất có chứa ý tứ trào phúng hắn, Thích Thất còn chưa tỏ vẻ gì, hắn lại đưa cho đối phương ánh mắt xem thường: "Ta thấy ngươi bình thường như hũ nút, hôm nay lại bắt đầu ra ngoài chạy, ta đây không phải tò mò sao...! Hơn nữa là ai lời thề son sắt muốn bảo vệ sát bên?!"
Thích Thất chỉ chỉ ngọc đỏ đã gỡ xuống: "Có ngọc đỏ này, Yêu linh bình thường không đến gần ngươi được.
Hơn nữa ta đã đặt kết giới ở bốn phía thương hội này, bên trong là sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Lần này ta ra ngoài, lại tìm được cho ngươi một ngọc quyết không tồi, cường liệt bá đạo, ngươi đeo nó trên người, có hiệu quả như ngọc đỏ…"
Y nghĩ nghĩ, sửa đúng: "Không đúng, tốt hơn ngọc đỏ."
Thẩm Húc gỡ ngọc quyết kia xuống, ngó trái ngó phải cũng không ngó ra gì.
Hoa văn phía trên vô cùng kỳ quái, lồi lõm, cũng không nhìn ra bộ dạng, thậm chí dưới góc trái còn mẻ một miếng.
Ngược lại là tua rua phía dưới làm bằng lụa tơ tằm*, tơ lụa vào tay mát lạnh, hắn rất thích.
Hắn thấy Thích Thất có lòng mua tới, nhất thời có chút kích động, ài, đầu gỗ này cũng nở hoa vì hắn rồi?
(* băng tằm ti.)
"Khiến ngươi lo lắng rồi, cảm ơn." Hắn một bên cột ngọc quyết vào bên hông, một bên hỏi: "Vừa rồi sau khi ngươi đi vào cửa tiệm son phấn kia, sao người đã không thấy tăm hơi? Ngươi đi đến phía sau sao?"
"Thủ thuật che mắt bình thường mà thôi." Thích Thất nói.
Y xoay người ngồi vào trên giường mình, trên mặt hiện ra chút mệt mỏi.
Thẩm Húc nhìn thấy, không khỏi cảm thán: "Nếu không ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ tới giờ cơm ta lại gọi ngươi?"
……
Nhưng hắn chưa an tĩnh được bao lâu, lại nhịn không được lải nhải: "Thì ra đi ra ngoài một chuyến mệt như vậy...! Ài, Thích Thất, ta thấy ngươi có tinh thần hơn ta nhiều, trước giờ ngươi đều đi qua những nơi nào?"
……
"Nghe nói phương bắc có thảo nguyên mênh mông, người ở đó đều là sống trong lều trại, mồm to ăn thịt uống rượu chén lớn……"
……
"Ài, ngươi đi qua Nam Cương chưa? Không phải Ngự yêu các ngươi đều đi qua những nơi yêu ma hoành hành sao? Có phải thật sự có quỷ nước bò ra từ đầm lầy kéo người đi vào hay không?"
……
"Lúc trước ông nội vẫn luôn không cho ta ra ngoài một mình, đại khái là bị chuyện của cha mẹ ta làm cho sợ hãi, cho nên ta thật hâm mộ đám người Tiêu đại ca…"
Có lẽ là Thích Thất không thể nhịn được nữa, nhắm hai mắt nói: "Ta thật xin lỗi chuyện lệnh tôn lệnh đường, nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta rời khỏi Nam Hoài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!