Chương 3: Huyện Giang Âm

Tiêu Chính Khôn sắp xếp phòng cho hai người, nhưng Thích Thất không hài lòng.

"Cách xa quá, phiền toái Tiêu đầu lĩnh xếp kế bên."

Tiêu Chính Khôn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Thích Thất đưa ra yêu cầu, mí mắt nhịn không được nhảy một cái.

Bọn họ vốn dĩ không có phòng cho khách, hiện tại phòng đều là phòng trống lúc trước, nào có thể xếp gần.

Thẩm Húc xua tay, muốn Tiêu Chính Khôn không phải khó xử như vậy:

"Đều trong một thương hội*, nào có xa."

(* thương hội: nơi giao dịch hàng hóa.)

"Phiền toái Tiêu đầu lĩnh xếp kề bên." Thích Thất không dao động, bình tĩnh lặp lại yêu cầu của y.

Tiêu Chính Khôn liếc mắt nhìn bọn họ, thầm nghĩ này đều đã tới Giang Âm rồi, còn không thể bớt chút việc sao?!

"Nếu không như vậy đi, ta dọn phòng của ta ra, cho Thích tiểu công tử ở."

"Ài, vậy sao được. Chúng ta tạm chấp nhận một chút…"

Thích Thất lạnh lùng nói: Phải gần một chút.

… Thẩm Húc bị y làm nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Bọn, tôi, một, gian, phòng!"

Đã quyết định xài chung một phòng, Thẩm Húc mới không muốn ngay cả giường đều phải chia một nửa cho Thích Thất.

Tiêu Chính Khôn đành phải cho người dời án thư, đổi thành một cái giường.

Thẩm Húc nhìn đám người ra ra vào vào, loay hoay đầu đầy mồ hôi, mà người khởi xướng toàn bộ chuyện này lại đứng ở trong góc không thèm để ý, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xuất thần.

Chờ đến khi mọi người lui ra, Thẩm Húc muốn đóng cửa, thấy Thích Thất còn đang xem phong cảnh, thầm trợn trắng mắt, đi qua đóng mạnh hai cánh cửa kia.

Thích Thất bị động tác của hắn làm cho giật mình, xoay đầu lại.

"Ngươi làm gì cứ phải khăng khăng ở cùng một phòng với ta hả?" Thẩm Húc nhăn mày, thấp giọng oán trách.

"Ta nói chính là phòng kề bên, một gian phòng là ngươi nói." Thích Thất phản bác hắn với khuôn mặt không có biểu tình.

"Tiêu đại ca đã nói rồi, nơi này không có phòng cho khách kề bên, ngươi như vậy chẳng phải làm khó người khác sao?!"

Thẩm Húc cao hơn Thích Thất nửa cái đầu, hiện tại bày ra thái độ chất vấn, người ngoài nhìn vào rất có uy áp*.

(* uy áp: áp đảo, chèn ép.)

Chỉ tiếc Thích Thất cũng không để ý:

"Nhiệm vụ sư phụ cho ta, chính là bảo đảm an toàn của ngươi. Từ lúc vào thành đến giờ, Yêu linh của huyện Giang Âm hơn nơi khác rất nhiều." Y chỉ chỉ dưới chân,

"Nơi này cũng rất nhiều. Này không bình thường."

Thẩm Húc nghe y nói đến Yêu linh, lại là mệnh lệnh của sư phụ, thấy y cũng chỉ là hết lòng vì việc người khác, đành phải thu khí thế trên người.

Thẩm Húc lăn lộn trên xe ngựa nửa ngày, khiến eo đau mông đau, tuy nói hắn khoác lác với Tiêu Chính Khôn, thân thể mình rắc chắc gì gì đó, vẫn là không chịu được phải nghỉ ngơi.

Hắn cởi áo ngoài cùng giày ra, gối hai tay nằm trên giường thư giãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!