Chương 25: Thanh Ngư Mất Tích

Đặt vảy ở ngực, cả trái tim đều trở nên an ổn, người thọt nhấc lồng chim lên, tiếp tục đi theo thiếu niên trong bóng tối, ra khỏi chợ Yêu.

Mục đích của bọn họ, là Tào phủ ở thành đông.

Đó cũng là điểm cuối của gã.

Người thọt ngửa đầu, nhìn tấm bảng của Tào phủ, lộ ra một mồm răng nát trong đêm đen.

Cuối cùng đã tới ngày này! Trong mắt gã có chút điên cuồng, bốc cháy giống như ngọn lửa, hai chữ Tào phủ màu vàng kia khiến gã muốn cười.

Nhưng gã không cười ra được, bởi vì thiếu niên đã vỗ một cái vào gáy gã:

"Câm miệng của ngươi lại, đừng kinh động đến người khác."

Gã bị người vỗ đến lảo đảo, ánh mắt tối sầm, lại không dám biểu hiện ra.

Gã không thể đắc tội người bên kia phái lại.

Người thọt yên lặng nhắc nhở mình.

Thiếu niên ngồi xổm ở ven tường, dính chút tàn hương lên kiểm tra.

Người thọt không nhìn thấy một bóng đen lướt qua rồi mất trong mắt thiếu niên.

Thiếu niên phủi tàn nhang trên tay, đứng dậy, hỏi người thọt:

"Ngươi còn mang theo tàn nhang trên người không."

Có, có. Người thọt liên tục gật đầu, muốn lấy ra cho đối phương xem, lại bị đối phương ngăn lại.

"Ngươi cất đi. Đợi lát nữa ta mang ngươi vào, sau khi vào tự mình bố trí mắt trận, ta sẽ khống chế đám người Tào Quế Thanh cho ngươi." Thiếu niên đi đến trước cửa, ngón tay lướt qua tay gõ trên cửa, bóng xám rời khỏi một bên mắt, chảy xuống theo cánh tay, quấn quanh tay gõ màu xanh đồng.

Con mắt khôi phục thành màu đen đột nhiên trợn to, dường như vô cùng kinh hoàng.

"Đợi, lát, nữa, nắm, chặt, thời, gian." Y quay mặt qua, nói ra từng chữ đầy trúc trắc.

Người thọt đang cau mày, cổng lớn của Tào phủ đã lặng lẽ mở ra, bóng xám ở ngón tay đối phương thoáng cái lại nhào vào trong con mắt kia.

Giọng thiếu niên đã trở lại như ban đầu: Đi thôi.

***

Lời Thích Thất nói gợi lên ký ức của Thẩm Húc, ngày hôm qua ra khỏi Tào gia, hắn liền cảm thấy có người đang theo dõi bọn họ.

Lúc đó hắn chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, lòng chỉ cảm thấy quen thuộc.

Nhưng hôm nay Thích Thất nói tên ra, lý do cho sự xuất hiện đã thấy trước đó* lập tức trở nên rõ ràng.

(*Nguyên văn tự tằng tương thức:

Deja vu.)

Thời gian ở chung của Thẩm Húc và Thanh Ngư dài hơn Thích Thất rất nhiều, Thích Thất chỉ nói giống, nhưng Thẩm Húc biết, đó nhất định chính là Thanh Ngư.

Sao lại như vậy… Thẩm Húc tưởng tượng đến lần trước Thanh Ngư bị nhân vật không rõ khống chế,

"Chúng ta trở về xem thử."

Chồn vừa nghe hắn phải đi liền nóng nảy, kéo vạt áo Thẩm Húc:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!