Chương 20: Chợ Yêu Dưới Giếng

Nó vừa ra tiếng nhắc nhở như vậy, Thẩm Húc và Thích Thất cũng không dám tùy tiện tới gần miệng giếng.

Bạch Uyên liếc mắt nhìn bọn họ, lại là dùng giọng điệu hài hước nói:

"Yên tâm, là vật nhỏ, hơn nữa hiện tại nơi này có hai cái bếp lò, nó còn không dám tới đây."

"Gia hỏa phô trương thanh thế nhà ngươi…" Thẩm Húc thiếu chút nữa không giơ tay búng trán nó một cái, Bạch Uyên liền trả lời lại một cách mỉa mai.

Thích Thất đứng bên cạnh giếng, không để ý bọn họ đùa giỡn, thử nhìn xuống.

Cái giếng này đã sớm khô, vách giếng ngay cả rêu xanh đều không mọc nổi, chỉ có chút cỏ dại ló đầu ra, có thể thấy phía dưới hẳn là hoàn toàn không ướt.

Y ngồi xổm xuống, thả Linh quạ xuống điều tra, một bên để ý vật nhỏ Bạch Uyên nói.

Đó là một con thằn lằn nhỏ thành tinh, vừa thấy tuổi tác thật ngắn, khó trách thấy Thẩm Húc và Bạch Uyên liền sợ hãi không tiến lên.

Thích Thất lệch đầu nghĩ nghĩ, lúc trước tuy rằng linh khí quái dị, cỏ cây chiếu ảnh, nhưng hoàn toàn không thấy có dấu vết của Yêu linh.

Nhưng tới sân tử đằng này, linh khí mỏng manh lượn lờ đều trở nên ổn định.

Thẩm Húc không nhận ra, nhưng hai vị còn lại thật sự cảm nhận được hơi thở của thế giới kia.

Linh quạ bay về thật mau, Thích Thất đứng lên, nhìn thoáng qua một người một chó còn chưa dứt, rốt cuộc nhịn không được mở miệng đánh gãy:

"Tạm thời đừng ồn, chúng ta đi xuống nhìn xem."

"Xuống đâu? xuống giếng?"

Thích Thất gật đầu:

"Giếng này nhìn rất sâu, nhưng phía dưới hẳn là thật. Hơn nữa yêu linh kia cũng muốn đi vào bên trong giếng, không bằng chúng ta cũng đi theo nhìn xem có gì không."

Thẩm Húc thấy Thích Thất nói có lý, nhưng chính là lo lắng:

"Chúng ta đi xuống còn lên được không? Ngươi xem ròng rọc kéo nước này, giòn đến…"

"Có Bạch Uyên ở đây, có thể lên được."

"Ài, các ngươi đây là xem ta như vật cưỡi hả?!"

Thẩm Húc cảm thấy chủ ý này của Thích Thất rất tốt, xách Bạch Uyên rời khỏi vai mình, đặt xuống bên cạnh giếng:

"Tới tới, mang hai bọn ta đi xuống, tiểu Bạch Uyên ~"

Bạch Uyên nghiến răng nghiến lợi trợn mắt với Thẩm Húc, hất tung lông trên người mình một cách khẩu thị tâm phi, nháy mắt ra hiệu với Thẩm Húc: Đi lên, thằng nhóc.

Ánh mắt Thẩm Húc băn khăn ở đầu ngón tay Thích Thất, nghi hoặc:

"Miệng giếng hẹp như vậy, hai người xuống cùng lúc thế nào?".

Truyện Nữ Phụ

"Ta mang ngươi xuống dưới, đồ ngốc."

"Không phải còn —— a ——" Thẩm Húc còn chứa nói xong, đã bị Bạch Uyên biến thành bộ dạng trưởng thành ngậm vào, hai bóng người thoáng cái chui vào miệng giếng, chỉ còn lại tiếng la ó quanh quẩn ở bên trong.

Thích Thất thấy hai người đã đi xuống, quay đầu lại vẫy tay với thằn lằn nhỏ trốn ở phía xa:

"Bọn họ đi rồi, ngươi có thể lại đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!