Cuối thu dần qua, gió lạnh trong rừng núi Sóc Phương mang theo sương mù thổi thẳng về phía nam.
Vào ngày không có nắng ấm chiếu rọi, toàn bộ Lai An giống như bịt kín một tầng sương vô hình.
Gã sai vặt của Tào gia dựa vào tường ngủ gà ngủ gật, thình lình bị gió lạnh thổi đến run lập cập.
Gã kéo tay áo lau mặt, muốn hít nước mũi vừa mới thò ra bên ngoài về.
Này vừa hít lại cực kỳ khủng khiếp, ngoài gió lạnh tràn đầy, thế nhưng còn có… một chút… mùi khét??!
Sao lại như vậy?!
Gã miễn cưỡng giãy giụa khỏi cơn buồn ngủ, nửa mở mắt, ánh lửa hừng hực thoáng cái liền khiến hai mắt nó đau nhói.
Gã sai vặt cho là mình nằm mơ, lại dụi dụi mắt mở to lại nhìn một cách cẩn thận, chỉ thấy bên cạnh tường thấp ở phía bên sân kia của Thiếu gia, trúc đốm* tươi tốt bên kia không biết bị cái gì đốt rồi, thân trúc cùng lá trúc cháy lách tách, đang rơi rào rạt xuống đất ——
(*: loại trúc có đốm trên thân)
Cháy rồi ——
Gã sai vặt sợ tới mức hô to, thật mau liền có người mang theo từng xô nước đến giội tắt cây trúc đang cháy.
May mắn phát hiện kịp thời, ngoài tường nhà chỉ bị ám đen, không bị lan đến.
Nhưng lại khiến Tào gia từ trên xuống dưới sợ tới quá mức.
Nhất thời nhóm nô bộc đứng ở trong sân đều nghị luận sôi nổi: Này cũng không phải lần đầu tiên vô sớ hỏa hoạn!
"Phu nhân, người được mời sao còn chưa tới? Còn cháy như vậy nữa phải làm sao đây…."
Câm miệng. Trong mắt Đại phu nhân mang theo tức giận, nhìn lướt qua nhóm nô bộc đang khua môi múa mép,
"Lão gia đương nhiên có tính toán của mình, các người không cần suy đoán lung tung! Lê Bá, ngươi quản lý bọn họ cho tốt vào, nếu còn để cho lão gia nghe thấy mấy chuyện bắt bóng bắt gió* nữa, ngay cả ngươi ông ấy đều sẽ không tha."
(* bộ phong tróc ảnh: vu vơ, không căn cứ.)
***
Ách xì ——
Thanh Ngư cảm thấy ngứa mũi, không nhịn được gió lạnh ùa tới nhảy mũi một cái thật vang dội.
Thời tiết hôm nay thật sự không tốt, nhiều mây có mưa.
Sau khi trời mưa Lai An thật là lạnh đến đáng sợ.
Lạnh lẽo mang theo ẩm ướt kia giống như kim châm, xuyên qua da chậm rãi đâm vào xương cốt, so với mùa đông của Nam HOài chỉ có hơn chứ không kém.
Thích Thất tìm một chỗ đặt chân cho bọn họ, là chi viện của Du Ý Các ở Lai An.
Thẩm Húc thấy Thanh Ngư giống như bị trúng gió, vội nhờ đối phương tìm chút quần áo ấm áp đến.
Làm chi viện, Hứa Nham còn cố ý nấu một bát canh gừng, Thẩm Húc dứt khoát rót hết cho Thanh Ngư, dặn dò y hôm nay liền ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở bên này.
Du Ý Các chịu nhờ cậy của Tào phủ, tới điều tra chuyện hỏa hoạn.
Thẩm Húc cứ một hai phải muốn đi theo Thích Thất, nói hoa mỹ rằng Nhìn việc đời.
Thích Thất không lay chuyển được hắn, đành phải mang theo động vật cỡ lớn này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!