Chương 17: Đèn Hoa Sen

Thanh Ngư nhanh chóng mua đèn về, không hổ là người đi theo thiếu gia Thẩm gia, đèn Thanh Ngư chọn quả thật tương đối độc đáo.

Thẩm Húc lấy ra một cái Thích Thất thích, mình cầm một cái, dẫn hai người đến thẳng bờ sông.

Bên bờ sông đã có đầy người, ghé vào nhau tốp năm tốp ba, nhiều đóa sen lững lờ trôi xuống theo dòng nước.

Thanh Ngư tìm chỗ ít người một chút, đặt đống đèn ôm trong ngực xuống đất.

Thẩm Húc đứng bên cạnh Thích Thất, châm đèn hoa sen trong tay y cho y.

"Thật sự phải thả sao? Không phải chúng ta chỉ làm bộ thôi sao?" Thích Thất nhìn chằm chằm động tác của hắn, hỏi.

Thẩm Húc liếc mắt nhìn Thanh Ngư đang cao hứng ở bên cạnh, mỉm cười nói:

"Có gì là làm bộ chứ?! Ngươi không xem bốn phía chúng ta, tất cả mọi người thật vui, ngay cả Thanh Ngư cũng là tràn đầy phấn khởi. Ngươi biết cái này gọi là gì không?"

Ánh mắt mang theo chút dò hỏi của Thích Thất nhìn về phía hắn, Thẩm Húc lại nhịn không được bàn tay chơi xấu, trước khi Thích Thất còn chưa phản ứng lại, chọc vào mặt Thích Thất một cái.

"Tranh thủ lúc rảnh rỗi."

Sững sờ của Thích Thất đến có hơi trễ, thẳng đến khi Thẩm Húc chớp chớp đôi mắt giảo hoạt với y, y mới phản ứng lại.

Thích Thất tiếp nhận ngọn nến cùng đèn hoa sen, ngồi xuống bên cạnh bờ sông theo Thẩm Húc.

"Đã từng thả đèn chưa?" Thẩm Húc hỏi

Thích Thất lắc đầu.

Ta cũng chưa. Thẩm Húc đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thích Thất, mỉm cười nói,

"Lúc trước ta cảm thấy Nam Hoài nha, là thành tốt nhất, phồn hoa náo nhiệt nhất, ngựa xe như nước, hoa thơm mỹ nữ. Nhưng chờ ta đi ra ngoài, mới phát hiện mỗi một nơi đều không giống nhau, đều có cái nhất riêng."

Vốn đang là trường hợp thật ôn nhu, ai ngờ đến phiên Thích Thất lại chọc thủng hắn một cách không khách khí:

"Nhưng ngươi cũng chưa đi qua được mấy nơi."

"Ài ài ài, ngươi không thể như vậy, ta đang rất phấn khích nha…" Thẩm Húc kháng nghị.

"Vậy ngươi nói xem, ngươi vẫn là thích Nam Hoài nhất sao? Ngươi cũng chưa qua được mấy nơi!"

(*Phiến tình : Là một loại tình cảm mãnh liệt bị khuếch đại.)

Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Húc, trên mặt Thích Thất sinh ra chút mờ mịt.

Y cúi đầu im lặng không nói, thả đèn hoa trong tay xuống mặt nước.

Nước sông nhanh chóng đẩy đèn hoa đến nơi xa.

Thấy Thích Thất không trả lời, Thẩm Húc lập tức luống cuống.

Hắn thật sự không nghĩ ra lời mình vừa nói có chỗ nào không thích hợp, moi hết cõi lòng vội vàng muốn xin lỗi.

Nhưng Thích Thất không cho hắn cơ hội, đưa mắt ra xa nhìn mặt sông xuất thần, lẩm bẩm:

"Ta không thích nơi nào, ta cũng không thích đồ vật gì, ta không trả lời được câu hỏi này của ngươi."

Đây không phải lần đầu tiên Thích Thất nói như vậy.

Mỗi lần hỏi Thích Thất bất cứ cái gì về thích cùng ghét, hoặc là hỏi y bất cứ câu hỏi gì về cảm tình, trước giờ y đều là câu nói này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!