Thanh Ngư há to miệng, nhìn nhìn Bạch Uyên nửa trong suốt, lại nhìn nhìn ngọc quyết trên người Thích Thất, chỉ vào ngọc quyết kia nói đều nói không lưu loát:
"Đó… đó không phải...! là ngọc quyết của...! thiếu...! thiếu gia sao…."
Y thấy Thích Thất và Bạch Uyên đều là biểu tình cam chịu, chỉ cảm thấy đầu óc mình giống như hồng thủy đổ qua, đầu óc y bị xô thành một đống hỗn độn.
"… Cho nên là… Thiếu gia vẫn luôn mang theo… con… ừm… chó nhỏ này?"
Bạch Uyên vừa nghe đến hai chữ chó nhỏ liền tức giận, nhe răng trợn mắt nói:
"Lão tử là Khuyển thần! Ngươi mới là chó nhỏ!"
"Thần tiên nói rất có lý… ta là chó nhỏ…" Thanh Ngư bị khí thế của Bạch Uyên ép đến co rúm, gục đầu khom lưng ở trước mặt Khuyển thần.
… Thích Thất liếc mắt nhìn Thanh Ngư một cái, tách đề tài hỏi Bạch Uyên,
"Vừa rồi ngươi nói mắt trận là gì? Ta không cảm nhận được gì."
Nói đến việc chính, Bạch Uyên thu lại sắc mặt vừa rồi, vẻ mặt đứng đắn nói:
"Tuy rằng không thể tiếp cận tượng vàng hoàn toàn, nhưng ta chắc chắn, bên trong tượng vàng hẳn là từng có mắt trận."
Nó liếm liếm móng vuốt của mình, phía trên có một chút hương vị giống như đã từng quen biết.
Từng có?
Bạch Uyên thở dài:
"Bởi vì ta cảm thấy mắt trận thật sự hẳn là đã chết rồi." Nó dừng một chút, nói tiếp,
"Ngươi còn nhớ trận Giang Âm vây ta ở bên trong không… trận nơi này có chút giống với trận nhốt ta lúc ấy, hơn nữa, dùng mộc nhốt hỏa, dùng kim nhốt thủy…"
Đảo ngược ngũ hành?
Mày Thích Thất nhíu chặt hơn.
Y còn muốn mở miệng, lại là giữa mày đau đớn, giọng run rẩy thúc giục:
"Không tốt, Thẩm Húc gặp phiền toái, chúng ta trở về xem!"
Y để lại ngọc đỏ cho Thẩm Húc để ngừa vạn nhất, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có động tĩnh.
***
Uống chút thuốc kiện vị* thông khí, bụng dần dần không làm ầm ĩ nữa.
Lúc sau Thẩm Húc lại ngủ trong chốc lát, trong lúc ngủ mơ ngửi thấy mùi tanh của bùn, chỉ cảm thấy trên người nhão nhão dính dính, hắn mới đột nhiên tỉnh táo.
Vừa mở mắt, hắn liền phát hiện mình bị vây trong một lớp nước bùn vẩn đục xám nghét.
Chăn bông giường đệm phía dưới đều bị ướt nhẹp, hơi nước theo quần áo hắn dán vào người hắn.
(* kích thích tiêu hóa.)
Linh lực của ngọc đỏ tụ thành một cái kén vô hình, dùng hết khả năng chống đỡ nhà giam bằng nước co lại.
… Thẩm Húc không nghĩ tới đối phương sẽ ra tay với hắn trước.
Hắn nhìn những thứ có trong tầm tay, ngoài chăn cùng gối ra, không có thứ nào có thể dùng được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!