Chương 12: Một Chỗ

Thích Thất nghe thấy Thẩm Húc gõ cửa, trực tiếp cho hắn đi vào, Thẩm Húc liền vào phòng y không chút khách khí.

Tìm ta có việc?

A… không có… Thẩm Húc gãi đầu, không khỏi nhớ tới lời của Bạch Uyên, thế nhưng có chút xấu hổ,

"Chính là dù sao hôm nay cũng không có chỗ nào đi, ở trong phòng một mình rất nhàm chán. Ngươi đang làm gì vậy?"

Thích Thất nhìn thoáng qua cửa sổ đang mở, nói:

"Ta nghĩ có nên chém nước ra hay không, đi lên xem thử tình huống, nói không chừng…"

Không được ——

Thích Thất bị hắn lớn tiếng cắt ngang, sau đó nâng mắt nhìn về phía hắn.

Ngay cả bản thân Thẩm Húc đều bị hù, chỉ phải giải thích:

"Ý của ta là, ta vốn đã hứa với sư tỷ ngươi, không thể cho ngươi sử dụng linh lực nữa. Công phu chém nước này của ngươi, không phải là…"

"Ngươi hứa với sư tỷ của ta khi nào?" Điểm chú ý của Thích Thất chạy trật.

Thẩm Húc chỉ có thể miễn cưỡng giải thích:

"Mộ cô nương lo lắng ngươi dùng linh lực linh tinh, mới không cho ngươi ra cửa một mình. Ta nói ta đi cùng ngươi, nàng không cản, còn không phải nói rõ nàng biết ta sẽ trông chừng ngươi sao!" Hắn dứt lời, thấy Thích Thất gật đầu, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng cũng chỉ còn hai người bọn họ, chỗ Bạch Uyên cũng đã làm chú, nó không tính ở trong gian phòng này.

Thẩm Húc khó được lúc để ý đối phương, hôm nay mới càng cảm thấy, sự tồn tại của lệ chí khiến Thích Thất nhìn qua có chút...! ôn nhu? điềm đạm đáng yêu??

Ài, mình đang nghĩ cái gì vậy!

Thẩm Húc thầm mắng Bạch Uyên một câu, vội vàng khụ vài tiếng, che giấu xấu hổ.

Tuy nói toàn bộ khách điếm đều ở trong nước, nước bên ngoài vẩn đục, không thấy ánh nắng, nhưng trong phòng không hề đốt đèn, lại vẫn sáng sủa như ban ngày.

Thẩm Húc ăn không ngồi rồi mà ngồi bên bàn bát tiên, rót ly trà cho mình, uống một ngụm liền nhíu mày: Sao lại là lạnh?

Ừ, không ủ.

Thích Thất thấy hắn tìm chủ đề* một cái tiếp một cái để tìm y nói chuyện, biết hắn buồn.

Nhưng y cũng không quen với việc bắt đầu một đề tài, trước giờ đều là người khác hỏi, y mới đáp, khiến y nhất thời cũng không biết phải nói chuyện với Thẩm Húc thế nào.

(* một thoại hoa thoại: tìm chuyện để nói.)

Trong phòng lại an tĩnh, dường như tiếng một cây kim rơi xuống đều có thể đinh tai nhức óc.

Trong không khí giống như tràn ngập hơi nước, còn có mùi tanh đặc trưng của vùng đất cát Xuân Giang, nhất thời trở nên ngột ngạt.

Thích Thất nghĩ nghĩ, thấp giọng đề nghị:

"Không bằng ta dạy cho ngươi luyện chế Linh quạ nhé."

Vừa rồi Thẩm Húc cũng đang suy tư nên nói đề tài gì để có thể khiến đối phương cảm thấy hứng thú lập tức hai mắt sáng ngời, lập tức đồng ý một cách vui mừng phấn khởi:

"Được được! Bạch Uyên không thành thạo cái này, ta còn chưa kịp tự mình cân nhắc kỹ đâu, liền cùng ngươi ra cửa đi Triệu Dương."

Hắn đứng lên hoạt động gân cốt,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!