Thích Thất ra khỏi Tàng thư các, nhớ tới lúc vào sảnh chính dường như còn thấy người hầu bên cạnh Thẩm Húc, lại nghĩ đến bí thật của Mộ Nhan Thanh, y liền không khỏi nhíu mày.
Chờ y về lại sảnh chính, Thanh Ngư đã dựa vào ghế ngủ rồi.
Mộ Nhan Thanh đi ra từ bên kia, trên tay bưng một bát canh gừng.
Nàng nhìn theo ánh mắt Thích Thất, rơi xuống trên người Thanh Ngư, thở dài:
"Ta cho y chút thuốc, ngủ một giấc liền ổn, bằng không thấy y ở chỗ kia cứ run mãi, thật khó chịu. Thẩm gia công tử đâu?"
Ở Tàng thư các. Thích Thất nhận canh gừng, uống một hơi thấy đáy.
"Có phải ngọc quyết kia của hắn làm đệ bị thương?! Hôm nay ta chỉ dám nhìn sơ qua, nhưng ngọn lửa bên trong thật sự thấy mà giật mình. Ngoài ra tuy rằng hắn không phòng bị, nhưng thật mau liền tránh thoát khỏi bí thuật của ta, có thể thấy được hắn tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản gì."
Thích Thất nhìn chăm chú vào bát Mộ Nhan Thanh dọn trên bàn, không nói một lời.
Trong mắt y, dưới hai mắt của sư tỷ Mộ Nhan Thanh có hai vết bớt hấp dẫn ánh mắt người, giống Chu lăng của Phong Vũ*.
Chợt nhìn thì có chút dọa người, nhưng không có mấy ai thật sự nhìn thấy vết bớt kia, bởi vì gần như không có ai có thể thoát được hai con ngươi của nàng.
Tuy rằng đó không phải nguyện vọng của bản thân Mộ Nhan Thanh.
(*, tui chả biết là gì nữa.)
Mộ Nhan Thanh là thật sự lo lắng cho y:
"Nếu không ta nói với sư phụ, xin người trở về một chuyến?"
Không cần. Thích Thất rất quật cường, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ lắc đầu.
Mộ Nhan Thanh nắm tay y, chính là bẻ tay y ra, vết thương ở lòng bàn tay như là mọc rễ.
Thích Thất biết, sư tỷ vĩnh viễn là sư tỷ yêu thương y nhất kia, tuy rằng y không muốn bày sẹo ra cho người khác, nhưng cũng không giãy giụa hất tay nàng ra.
Mỗi lần Mộ Nhan Thanh thấy vết thương như trùng trăm chân kia, hốc mắt đều phiếm hồng.
Nàng biết Thích Thất trước giờ đều rất có chủ ý, nhưng vẫn thấp giọng khuyên y:
"Gần nhất đừng sử dụng linh lực..."
"Không được, chuyện của Lai An còn chưa kết thúc."
"Để ta đi, đệ ở đây tĩnh dưỡng một thời gian."
"Không, như vậy sư phụ sẽ có nghi ngờ, hơn nữa mấy ngày gần đây đã khá hơn nhiều…" Y chậm rãi rút tay ra, lại thu vào trong áo lông chồn.
Mặt y không đổi sắc, giống như mình cũng không phải đang nói dối.
"Ta đây đi Lai An với đệ."
Thích Thất vẫn là lắc đầu:
"Du Ý Các phải có người trông."
Mộ Nhan Thanh thấy làm thế nào cũng không thể khuyên được y, thở dài:
"Ta sẽ không để đệ đi một mình." Đầu ngón tay nàng vừa động, chỗ trâm cài liền lóe lên ánh sáng màu ngọc bích, đó là Linh quạ của nàng.
Ánh mắt Thích Thất rét lạnh, thân hình vừa động, liên tục lùi về sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!