Chương 8: Bằng cơ trí hé mở bí ẩn - dụng kế mưu quyết luyện võ công

Lại là hai ngươi? Ta biết mà!

Hai bóng trắng kia vì không sao ngờ được đành phải lộ diện trước sự kinh ngạc tột cùng của Thôi Oanh Oanh.

Nàng còn kinh ngạc hơn khi nghe Bạch Bất Phục hét lên:

- Hai ngươi sao lại đeo đuổi ta như âm hồn bất tận vậy ? Việc ngăn chặn và làm cho Liên Châu Kích trở lại vị trí cũ có phải là do hai ngươi thực hiện không ?

Sự kinh ngạc càng tăng cho Thôi Oanh Oanh khi nàng nghe hai bóng trắng kia gồm một nam một nữ lên tiếng đáp lại:

- Bọn ta không phải là đeo đuổi ngươi mà là giám sát ngươi.

- Hừ! Đến Liên Châu Kích bọn ta còn thừa năng lực để ngăn chặn thì tiểu tử ngươi đừng mong có một ngày ngươi luyện được võ công.

Thôi Oanh Oanh lướt người bước tới:

- Nhị vị là ai? Sao lại tự tiện xâm nhập vào trọng địa của bổn giáo?

Nữ nhân kia xua tay:

- Tiểu nha đầu không được nói xen vào! Nơi này không có việc của ngươi.

Thôi Oanh Oanh chực phát tác thì bị Bạch Bất Phục kéo tay giữ lại:

- Thôi cô nương không nên lên tiếng! Bản lĩnh của họ như thế nào cô nương đã biết rồi đấy! Hãy để đấy cho tại hạ.

Y ung dung hất mặt hỏi đôi nam nữ kia:

- Rốt cuộc nhị vị là ai? Tại sao nhị vị luôn tìm cách ngăn cản việc tại hạ luyện tập công phu?

Nam nhân kia lạnh giọng bảo:

- Bọn ta là ai, ngươi không cần biết! Ngươi chỉ nên ghi nhớ một điều là suốt đời suốt kiếp này ngươi phải mãi mãi là một thường nhân, không hề biết võ công. Bất kỳ ai truyền thụ võ công cho ngươi, hoặc bất kỳ lúc nào ngươi luyện được chút ít công phu, bọn ta không những phế bỏ võ công của ngươi mà còn làm cho người truyền thụ võ công cho ngươi phải thân bại danh liệt.

Toàn thân rung đống, Bạch Bất Phục lần đầu tiên mới biết đến tâm trạng phẫn nộ:

- Như vậy việc Thôi giáo chủ trước khi chết truyền cho ta mười năm công lực sau đó bỗng mất đi là do nhị vị gây nên?

Nữ nhân nọ nhếch môi cười giễu cợt:

- Điều đó là do ta làm và chỉ là một cái phất tay nhẹ nhàng mà thôi. Ngươi không cần phải kinh ngạc.

- Tại sao chứ ? Tại sao bọn ngươi lại ngăn cản ta luyện công?

Dù đang quát tháo là vậy nhưng Bạch Bất Phục vẫn nghe được tiếng kêu thét của Thôi Oanh Oanh:

- Các hạ vừa nói gì ? Gia phụ đã chết ? Phụ thân ta đã chết ư ? Tại sao ?

Hai người cùng hét và không ai lên tiếng đáp lại lời cho ai ! Chỉ có đôi nam nữ kia là luôn nhìn họ với cái nhìn vừa giễu cợt vừa thương hại.

Và nam nhân kia bỗng lên tiếng:

- Bạch Bất Phục! Những gì lão họ Thôi nhờ ngươi truyền đạt, thiếu giáo chủ của Hắc Y Giáo kia rồi, sao ngươi không nhân lúc này mà nói luôn đi, còn chờ gì nữa?

Bạch Bất Phục sau lúc phẫn nộ bỗng mang tâm trạng ngỡ ngàng:

- Hai ngươi biết tên ta ? Lúc Thôi giáo chủ nhờ ta, hai ngươi cũng ở gần đó ?

Nữ nhân nọ đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!