Nhanh không thể tả, Đoan Mộc Hạ chợt lướt tới và giải khai huyệt đạo cho lão nhân.
Trước khi Bạch Bất Phục kịp có phản ứng, Đoan Mộc Hạ lại lẹ miệng hỏi lão nhân:
- Cho hỏi, lão tiến bối vừa tự nhận là Bạch Y công tử ?
Lão nhìn nàng cảm kích:
- Không sai. Đó là ngoại hiệu ta đã dùng kể từ lúc ta mới đôi mươi và bước đầu bôn tẩu giang hồ.
Từ Nguyên Hậu phải cố gắng lắm mới giữ yên Bạch Bất Phục, để Đoan Mộc Hạ tiếp tục dò hỏi lão nhân kia:
- Sao lão tiền bối biết Thập Toàn Kiếm Pháp ?
Lão nhân liếc nhìn qua Bạch Bất Phục đang có sắc mặt giận dữ:
- Đó là sở học của ta, sao ta không biết và chính ta đã truyền thụ kiếm pháp này cho Bạch Cao Sơn, lúc y còn là Bạch y vệ của Vô Vi Cung!
Đến lượt Thôi Oanh Oanh giữ Bạch Bất Phục lại, không cho chàng phát tác.
Đoan Mộc Hạ dù đang bất ngờ khi biết điều mà lão nhân vừa nói, vẫn tiếp tục hỏi:
- Có phải lão tiền bối đã lần lượt hạ chiến thư cho cung chủ Bích Dạ Cung mà môn chủ độc môn Tri thù không?
Lão nhân run run khóe môi:
- Không phải ta. Có kẻ đã mạo nhận danh hiệu của ta để làm điều này.
- Là ai đã mạo nhận, lão tiền bối ?
- Ta…Ta đang tìm kẻ đó. Ta thật sự không biết đó là ai. Mọi người hãy tin ta, ta là bằng hữu của Lã Chấn Tùng, ta đâu thể hãm hại Lã Chấn Tùng.
Cau mày lộ vẻ khó hiểu, Đoan Mộc Hạ chợt hỏi:
- Thế này vậy, lão tiền bối hãy tự nói ra tất cả thì hơn. Từ lúc nào có Vô Vi Tiên Tử xen vào ?
Nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Bất Phục tuy không còn giận dữ là bao nhưng sự nghi ngờ thì quá nhiều, lão dị nhân vụt thở dài:
- Hà…! Tóm tắt lại, tất cả đều do Vô Vi Tiên Tử. Cổ nhân không hề sai khi lưu lại lời khuyên:
tối độc phu nhân tâm.
Thở ra thêm một lượt nữa, lão nhân mới kể:
- Lúc ta xấp xỉ tam tuần, trên giang hồ bỗng xuất hiện một tiểu cô nương xinh đẹp.
Tuy niên kỷ của tiểu cô nương này chỉ chừng đôi tám nhưng ả đã có một ngoại hiệu khá kiêu, là Vô Vi Tiên Tử. Ả phải lòng ta và ta đã có một thời gian xao xuyến vì ả, sau này, khi ta biết ả cùng một lúc kết giao thân mật với ba nhân vật hữu danh khác, là Lã Chấn Tùng, Hắc Y nhân và môn chủ Độc Môn Tri Thù, ta liền tránh xa ả. Đến một hôm, Lã Chấn Tùng tìm đến ta và trao cho ta một chiến thư mà phần hạ khoản lại lưu danh tự của ta. Chúng ta là bằng hữu nên dễ dàng bộc bạch tâm sự.
Lần đó, theo Lã Chấn Tùng đoán, chiến thư này ắt hẳn phải là kế mượn đao giết người và kế đó chắc chắn có liên quan đến Vô Vi Tiên Tử. Do Vô Vi Tiên Tử chính là người giao ra chiến thư và cũng chính ả dùng một thanh trong Song Ngư Loan Tình Kiếm làm vật định tình với Lã Chấn Tùng.
Bạch Bất Phục nghe đến đây vừa bàng hoàng vừa mơ hồ đoán được sự việc đã xảy ra. Nhưng chàng vẫn yên lặng để nghe vị Bạch Y công tử thật sự nói tiếp:
- Để minh bạch điều suy đoán, Lã Chấn Tùng nói với ta là sẽ tìm Vô Vi Tiên Tử để hỏi lại. Hơn một năn dài chờ đợi vẫn không thấy Lã Chấn Tùng quay lại, ta dù không muốn thấy mặt ả cũng phải tìm đến ả.
Lão nhân bỗng đổi giọng, ra chiều bực tức:
- Chưa gặp ả ta đã chạm trán Hắc Y nhân, hắn hỏi ta sao cứ luôn quấy nhiễu ý trung nhân của hắn. Khi ta biết ý trung nhân của hắn chính là ả, ta dằn lòng tức giận để khuyên giải hắn. Hắn không nghe và đòi động thủ với ta. Để điểm hoá cho hắn hết mê muội ta đành phải dạy hắn một bài học. Hắn bại trận và bỏ đi. Nhưng sau đó, ta mới nhận ra rằng trước khi bỏ đi hắn đã dùng độc để ám toán ta. Tạm thời không hoá giải được độc chất, ta dụng nội lực để dồn toàn bộ độc chất vào hữu thủ.
Không ngờ chính điều này đã hại ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!