Chương 20: Chạm lãnh thuỷ quỷ kiếm thọ tử - gặp mẫu thân cách biệt âm dương

Giọng nói của Bạch Bất Phục bỗng vang lên làm Đồng Mỹ Hoa sực tỉnh:

- Nhìn kìa, Mỹ Hoa! Đến lúc rồi đó!

Ngước nhìn lên, Đồng Mỹ Hoa kinh tâm động phách vì cảnh tượng trước mặt.

Quỷ Y và Quỷ Kiếm tuy không chịu được cái lạnh cực kỳ khốc liệt của đầm nước Bích Dạ đến phải vội vàng quay lui nhưng hậu quả xảy đến cho cả hai lại có điều khác biệt.

Quỷ Kiếm do có võ công cao minh hơn Quỷ Y nên quay lui nhanh hơn.

Thế nhưng, khi toàn thân của lão Quỷ Kiếm vừa lên khỏi làn nước Bích Dạ tối đen bỗng ngã vật ra và giẫy giụa không thôi.

Ngược lại, lão Quỷ Y tuy chậm châm nhưng vẫn còn đứng vững trên đôi chân cho dù lão vẫn không ngớt run lẩy bẩy vì quá lạnh!

Nàng hoang mang kinh ngạc:

- Lão Quỷ Kiếm bị sao vậy, Bạch huynh?

Bạch Bất Phục cười mai mỉa:

- Lão đáng phải như vậy! Hừ ! Trong lúc thập tử nhất sinh, lão chỉ nghĩ đến lão và chạy trước. Lão quên rằng Tỵ Độc Châu do lão Quỷ Y cầm, lão rời xa Quỷ Y nên bị ngấm phải độc chất.

Như thừa nhận những suy đoán của chàng, tiếng cười như khóc của lão Quỷ Y bỗng vang lên:

- Ha…. Ha…. Ha…. Quỷ Kiếm lão huynh bị thế này cũng đừng trách ta. Như ta đã nói đây là U Linh Đoạn Trường độc do sư tổ hạ thủ. Ngoài Tỵ Độc Châu để ngăn ngừa, ta không có năng lực giải độc cho lão huynh. Ha… ha… ha…!

Bảo lão cười như là khóc vì lão cười là cười cho sự may mắn của lão, lão vẫn có Tỵ Độc Châu làm bùa hộ mệnh, còn khóc là lão khóc cho sinh mạng kể như hưu hỷ của bằng hữu thâm giao.

Nhưng sau đó, tràng cười của lão dần dần thay đổi khi lão nhìn thấy Đồng Mỹ Hoa và Bạch Bất Phục hiện thân.

Bạch Bất Phục xạ nhìn lão bằng tia mắt nhìn giá lạnh:

- Mạng của lão kể như đã tuyệt. Lão cứ cười đi, sau đó, đến lượt lão chung đường với bằng hữu.

Đồng Mỹ Hoa bật thét lên:

- Lão tặc. Lão là thú chứ không còn là người. Ta phải giết lão.

Đồng Mỹ Hoa chưa kịp lạo đi và chưa kịp thực hiện ý định, một tiếng kêu văng vẳng từ không trung vọng xuống đã ngăn nàng lại:

- Bạch Bất Phục! Ngươi hãy nhìn xem là ai đây ?

Cả Đồng Mỹ Hoa lẫn Bạch Bất Phục đều ngước mắt nhìn lên.

Và Bạch Bất Phục vụt kêu lên kinh hoàng khiến Đồng Mỹ Hoa nghe phải nao lòng:

- Mẫu thân. Bấy lâu nay hài nhi đã khổ công đi tìm mẫu thân. Ai…. Mẫu thân!

Bốn bóng trắng từ trên cao hạ dần xuống cho Đồng Mỹ Hoa từ từ phân biệt được từng bóng trắng riêng biệt.

Bóng trắng lớn nhất là một con chim Hạc.

Trên lưng con chim hạc là ba bóng trắng khác nhỏ hơn. Hai trong số đó là một đôi nam nữ.

Nữ nhân thì Đồng Mỹ Hoa đã từng nhìn thấy, đó là vị Lục muội đã một lần giao đấu với Bạch Bất Phục, nam nhân kia thì hoàn toàn xa lạ đối với nàng.

Và bóng trắng sau cùng là một phụ nhân với đôi mắt thất thần và gương mặt tiều tuỵ.

Không cần đưa mắt nhìn theo ánh mắt của phụ nhân kia, để xem xem phụ nhân đang nhìn ai mà rưng rưng ngấn lệ, Đồng Mỹ Hoa cũng biết phụ nhân đó chính là người mà Bạch Bất Phục vừa gọi một cách bi thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!