Chương 17: Dạ hẹp hòi hỏa thiêu tiên nghiệp - rõ nguồn cơn nghi vấn trăm đường

Vừa nạt, Bạch Bất Phục vừa lao toàn thân vào khung cửa đá nhỏ do chàng vừa dùng thanh đoản kiếm sắc bén tạo ra:

- Đi!

Chàng lao đi như một tia chớp loé, để lại phía sau là vuông cửa đá bị ngã ập vào nền đá tạo thành sự nhiễu động trong không khí. Chính điều này làm cho lớp bụi mù lúc mới rồi vốn lắng xuống giờ lại tung bay lên mịt mờ.

Bạch Bất Phục càng lao đi nhanh hơi khi tai chàng nghe một tiếng kêu thất thanh nhưng lại quen tai:

- Ta dù có làm quỷ, quyết cũng không buông tha lão! A…a….

"Là nữ lang họ Đồng ? Y đã đến muộn mất." Hướng về phía phát ra tiếng kêu, Bạch Bất Phục nôn nóng lao đi.

Chàng khó thể hình dung nổi một cảnh tượng khủng khiếp như chàng vừa nhìn thấy.

Nữ lang họ Đồng với huyết tích đầy người đang từng bước thối lùi trước sự uy hiếp của một thanh kiếm vẫn còn đang vấy máu.

Và thanh kiếm này là do một nhân vật có dáng vẻ bên ngoài trông càng kinh khiếp hơn so với khung cảnh, cầm trên tay.

Nhìn từ phía sau nhìn đến, Bạch Bất Phục chỉ nhìn thấy một tấm da thú lốm đốm những máu đang khoác hờ trên đôi vai của nhân vật kia mà thôi. Tuy nhiên, những đốm màu đó lại được điểm tô bằng những lọn tóc dài xấp xỏa của nhân vật nọ, khiến cho thoạt nhìn vào ai cũng khiếp sợ kinh tâm.

Và điều đang khiếp hãi nhất chính là dáng cách của nhân vật nọ:

không hé miệng nói nửa lời, nhân vật nọ cứ lừng lững tiến về phía trước từng bước một theo từng bước lùi của nữ lang kia. Đồng thời, thanh kiếm vấy đầy máu của nhân vật nọ chốc chốc lại khoa lên.

Đúng vào lúc Bạch Bất Phục đang lao đến, thanh kiếm ấy đang được nhân vật nọ khoa lên.

- Ạ.a….

Cùng với tiếng kêu hoảng loạn, nữ lang họ Đồng lại mang một vết kiếm thương sau chiêu kiếm lợi hại của nhân vật nọ.

Căm phẫn đến tột cùng, Bạch Bất Phục quát ầm lên khi vẫn lao tới:

- Hiếp đáp một nữ nhân và là một nữ nhân không tấc sắt trên tay, tôn giá có đáng được gọi là Quỷ Kiếm không?

Nhân vật nọ vụt quay lại, lao ngược về phía Bạch Bất Phục. Và kiếm chiêu cực kỳ lợi hại liền được nhân vật nọ tung ra với một tiếng gầm đanh gọn:

- Ai?

Dù đã lường trước tình trạng này nhưng Bạch Bất Phục vẫn phải kinh ngạc trước thân thủ tuyệt luân của quái nhân.

Gọi là quái nhân vì trên gương mặt của nhân vật sử kiếm chiêu lợi hại có đầy những vết sẹo dọc ngang trông thật kinh tởm.

Khoa nhanh thanh đoản kiếm sắc bén, Bạch Bất Phục vừa tận lực ngăn đỡ chiêu kiếm của đối phương vừa đảo người theo bộ pháp Độc Bộ Tam Quỷ.

Tiếng kim thiết va vào nhau rất lớn. Dẫu vậy, một tiếng lạ tai dù vang lên thật khẽ và bị tiếng kim thiết va vào nhau che lấp đi nhưng vẫn lãm cho Bạch Bất Phục và quái nhân kia kinh tâm lo sợ.

Cả hai không hẹn mà đồng, cùng nhìn lại khí giới trên tay sau lần chạm chiêu mới rồi.

Không hiểu thanh kiếm của quái nhân có bị suy suyển gì không, thanh đoản kiếm của Bạch Bất Phục rõ ràng đã bị khuyết đi một mẩu bằng hạt gạo ngay vị trí khí giới song phương chạm nhau.

Không ngờ thanh Loan Tình Kiếm vốn sắc bén, có thể chém sắt như chém bùn, vẫn bị mẻ vì trường kiếm của đối phương, Bạch Bất Phục ngây người nhìn đối phương không chớp mắt.

Ngược lại, chàng nhìn thấy đối phương cũng ngây người không kém gì chàng.

Tiếp đó, chàng nghe đối phương, vẫn chưa rõ có phải là Quỷ Kiếm hay không, vừa nhìn chàng vừa lẩm bẩm:

- Bộ pháp là bộ pháp của Tam Quái Tam Nhãn. Nhưng kiếm pháp lại có xuất xứ từ Bích Dạ Cung. Lạ thật!

Toàn thân chấn động, Bạch Bất Phục không ngờ chỉ cần qua một lần chạm chiêu đối phương có thể nhận định chính xác xuất xứ võ học của chàng và đúng đến chân tơ kẽ tóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!