Chương 13: Quay lại chốn xưa lòng quặn đau - chân trời góc bể tìm thân mẫu

Đỉnh Âm Sơn vẫn lộng gió! Và gió vẫn đi theo triền núi để phủ chụp lấy toàn bộ vạn vật nằm ở phía dưới và xung quanh ngọn Âm Sơn.

Khu mộ địa rộng bạt ngàn ở ngay chân núi đương nhiên cũng bị gió thổi tràn trề tạo cho quang cảnh khu mộ địa ngày càng thêm vẻ hoang lương và có phần ghê rợn.

U… U… U… Gió xuyên qua từng lùm cây dại, lách qua từng ngôi mộ để rồi sau đó biến thành những nhịp thở phập phồng và những tiếng thầm thì của bọn cô hồn dã quỷ. Điều này càng làm cho khu mộ địa thêm vắng lặng dẫu bây giờ đang là buổi chiều tà, đêm hãy còn lâu mới phủ chụp vạn vật.

Thế nhưng, sự ghê rợn của khu mộ địa vẫn chưa phải là hết.

Một bóng nhân ảnh với y phục trắng bỗng chập chờn lúc ẩn lúc hiện giữa khu mộ địa.

Sắc da trắng nhợt, hai mắt lấp loáng tinh quang, phiêu phiêu hốt hốt, chân không chạm đất, bóng nhân ảnh này khó có thể được xem là một con người sống.

Vả lại, nếu là con người sống thì người này xuất hiện giữa khung cảnh này rất dễ khiến cho ai đó nhìn thấy phải tưởng lầm là bóng u linh. Vì chỉ có bóng u linh mới có cách di chuyển như thế này và chỉ có bóng u linh mới ung dung xuất hiện giữa một khung cảnh hoang lương là khu mộ địa.

Tuy nhiên, nếu là bóng u linh thì phương hướng di chuyển của bóng đó có điều lạ thường.

Bóng đó chỉ lướt qua khu mộ địa để đến một mái thảo lư nằm kề với khu mộ địa đó.

Thông thường nhà của bọn cô hồn dã quỷ chính là nấm mộ dã chôn cất thi thể của chúng! Chúng không thể đi đến bất kỳ một mái nhà nào nhất là khi bóng đêm chưa về.

Vậy thì bóng nhân ảnh này chưa chắc đã là bóng u linh.

Đã thế, khi bóng này đến trước mái thảo lư bỗng mở miệng phát thoại. Và âm thanh phát ra chính là âm thanh chỉ có ở con người còn sống. Vì bóng đó gọi vọng vào mái thảo lư kia:

- Mẫu thân! Phục nhi của mẫu thân đã về đây…. mẫu thân!

Có lẽ bóng đó đang trong một tâm trạng nôn nóng nên miệng thì gọi và chân thì bước luôn vào bên trong.

Đến lúc này, khi tiếng bước chân của bóng đó vang lên rõ mồn một, cộng với lời phát thoại ầm vang kia, tất cả minh chứng rằng bóng đó không là bóng u linh.

Và bóng đó không những là con người sống hẳn hoi mà còn là Bạch Bất Phục.

Trải qua một thời gian dài không nhìn thấy ánh dương quang, lại phải luôn đầm mình vào làn nước lãnh thủy, sắc da của Bạch Bất Phục trắng nhợt là lẽ đương nhiên.

Và ngay sau khi ly khai Bích Dạ Cung, nơi mà Bạch Bất Phục phải tìm đến đầu tiên chính là nơi này.

Nỗi nhớ nhung mẫu thân khiến Bạch Bất Phục phải nôn nóng.

Thế nhưng, bóng dáng của mẫu thân không hề hiện diện.

Bạch Bất Phục dễ dàng nhận ra điều này kể từ lúc đặt bước chân đầu tiên vào nơi đã từng là nhà, là mái ấm của y.

Vì mọi vật dụng trong nhà đang được một lớp bụi thời gian phủ lấp. Không những thế, ở bất kỳ xó xỉnh nào cũng có sự hiện diện của lớp tơ giăng nhện bám.

Bạch Bất Phục thoáng chấn động vì việc xảy ra ngoài dự liệu:

- Mẫu thân đã đi đâu ? Hay là….

Không dám nói tiếp những gì còn là trong ý nghĩ, Bạch Bất Phục khẽ chợt động thân hình và biến mất hút về phía sau.

Ở phía sau không có cái mà Bạch Bất Phục muốn tìm, y vội đảo người về bên tả rồi sang phía hữu của mái thảo lư.

Đứng lặng người ở phía trước, Bạch Bất Phục lại lẩm bẩm:

- Không có dấu hiệu nào chứng tỏ mẫu thân đã tạ thế! Việc vắng bóng của mẫu thân chỉ có thể hiểu theo hai cách:

mẫu thân vì thương nhớ đang lặn lội tìm ra! Còn không đôi nam nữ độ nào vì không giàm sát được ta nên trút giận vào mẫu thân?

Sau một lúc ngẫm nghĩ, Bạch Bất Phục vụt kêu lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!