Tổng hợp phiên ngoại
**1.**
Ngày ghi hình chương trình 《Mười Giây Động Tâm》 kết thúc, bên ngoài phim trường bị vây kín đến mức không còn kẽ hở.
Những fan đã xem bản đầy đủ không thể chịu nổi nỗi đau khi phải chờ đợi, lại biết lịch trình tiếp theo của Ngư Ấu Thanh và Giang Mộ Sênh, không vào được bên trong nên vẫn luôn ở ngoài phim trường chờ đợi.
Lần này, Ngư Ấu Thanh và Giang Mộ Sênh đi cùng một chiếc xe.
Sự thay đổi trong trạng thái của hai người, mọi người đã nhận ra khi rời đi.
Hôm qua, tuy Vệ Khê không ngủ ở phòng cũ, nhưng đồ đạc vẫn chưa dọn ra. Sáng nay khi cô ấy muốn vào lấy hành lý, đã nhìn thấy Giang Mộ Sênh bước ra từ trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Giang, Giang lão sư?" Vệ Khê vốn không dám trêu chọc Giang Mộ Sênh, nhưng có vài lời cứ thế không kiềm được mà bật ra, "Tối qua chị ngủ ở đây à?"
Vệ Khê lập tức cảm thấy may mắn, may mà tối qua mình rất biết điều nên ngủ ở chỗ khác.
"Không có." Dưới mắt Giang Mộ Sênh có một quầng xanh nhạt, rõ ràng là biểu hiện của việc nghỉ ngơi không tốt vào hôm qua.
Cô trả lời rất bình thản: "Không phải, tôi đến gọi em ấy dậy, xem em ấy tỉnh chưa."
Thấy vẻ mặt như đã hiểu rõ của Vệ Khê, Giang Mộ Sênh lại bổ sung thêm: "Trước khi ngủ em ấy nói muốn ngắm bình minh, sợ không ai gọi, nên tôi đến xem em ấy dậy chưa."
Vệ Khê gật đầu: "Tôi hiểu, tôi hiểu, chắc mệt lắm nhỉ? Tôi không vào làm phiền nữa."
Khi Ngư Ấu Thanh tỉnh dậy, hậu quả của việc ngủ quá muộn khiến đầu óc cô lơ mơ.
Nhưng vừa xuống lầu, biểu cảm của mọi người khiến cô cảm thấy khó hiểu, như thể ai cũng rất quan tâm đ ến việc cô dậy muộn như vậy.
Tất cả đều như chuẩn bị xông tới hỏi cô tám trăm câu hỏi liền một lúc.
Ngư Ấu Thanh: "Sao thế mọi người?"
Diệp Diệu Ý: "Tối qua cậu mệt hả?"
"Mệt chứ." Ngư Ấu Thanh đã rất lâu rồi không thức đêm như vậy, gần như cả đêm không ngủ, nếu không thì sáng nay đâu đến nỗi không dậy nổi.
Mọi người: Quả nhiên là vậy.
Thế là Trình Thuận Trúc lại hỏi: "Có ngắm bình minh không?"
Ngư Ấu Thanh vẫn còn trong trạng thái chưa tỉnh hẳn, vừa nghe đến câu đó liền không phản ứng kịp, hỏi lại: "Hả? Bình minh, bình minh gì cơ?"
Mọi người: Biết ngay mà! Hiểu rồi! Quả nhiên là vậy!
Ngư Ấu Thanh cảm thấy trạng thái của mọi người rất kỳ lạ, nghĩ kỹ lại mới nhớ ra, hình như trước khi nằm xuống giường vì quá buồn ngủ nên cô có nói một câu như vậy thật.
Lúc đó cô cắm trại ngoài trời vẫn chưa thấy được bình minh, nghĩ rằng cuối cùng cũng xác định quan hệ với Giang Mộ Sênh rồi, nhất định phải làm một chuyện gì đó lãng mạn và có nghi thức. Sự thật chứng minh rằng không nên kỳ vọng quá nhiều vào bản thân, cô vẫn không dậy nổi.
"À, nhớ ra rồi, tôi không dậy được... vì thật sự quá buồn ngủ." Ngư Ấu Thanh đập vào trán rồi hỏi Trình Thuận Trúc, "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
Trình Thuận Trúc xua tay: "Không có gì, chị không cần giải thích, tụi em hiểu, tụi em hiểu mà."
Ngư Ấu Thanh đầy vẻ nghi hoặc.
Rốt cuộc là mọi người đã hiểu cái gì lúc em đang ngủ vậy?
Nhưng sau khi Giang Mộ Sênh xuống lầu, mọi người cũng không hỏi thêm nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!