Chương 40: (Vô Đề)

[Hahahahahaha cười chết mất]

[Vừa mới chuyển cảnh từ bên biệt thự sang là thấy ngay gương mặt ngơ ngác của cô Giang]

[Kem ốc quế: có ai quản nổi tôi không?]

[Từ sáng dậy đã lập tức vào xem phần hẹn hò rồi hahahahaha, sao bây giờ mới phát hiện ra Ngư Ấu Thanh còn có khả năng làm diễn viên hài nữa]

[Hẹn hò ba người, ai hiểu được chứ? Khi Tiểu Hứa tổng rõ ràng trở nên dư thừa, tôi mới nhận ra thì ra Ngư Ấu Thanh đứng cạnh cô Giang thật sự rất hợp]

[Cô Giang lại còn nói mình chưa từng hẹn hò với con gái! Đây là cô Giang đó! Là cô Giang mà!]

[Cô Giang mau đi mua cái khác cho Ngư Ấu Thanh đi, nhìn cô ấy thật sự rất muốn ăn mà]

Khi thấy kem ốc quế của mình cứ thế biến mất ngay trước mắt, Ngư Ấu Thanh cũng sững sờ, phản xạ đầu tiên là nhìn xuống cây kem đã "hy sinh" nằm trên mặt đất, sau đó mới nhìn thấy vết bẩn trên áo của Giang Mộ Sênh.

"Giang lão sư, áo của chị bị dơ rồi! Giấy lau..." Ngư Ấu Thanh sờ soạng trên người mình, nhưng trong túi hoàn toàn trống rỗng, gấp quá đành đưa tay ra định lau cho Giang Mộ Sênh.

Khi cô đưa tay ra, Giang Mộ Sênh cũng giơ tay ngăn lại, đè tay Ngư Ấu Thanh xuống, nhưng đầu ngón tay của Ngư Ấu Thanh vẫn chạm phải chút kem đã tan dính nhớp.

"Chỉ là cái áo thôi, thay là được mà." Giang Mộ Sênh vô cùng tự nhiên kéo vạt áo của mình lên, lau sạch vết kem dính trên đầu ngón tay của Ngư Ấu Thanh, dịu dàng hỏi: "Còn muốn ăn nữa không? Chúng ta đi mua cái khác nhé."

"Không ăn nữa đâu." Ngư Ấu Thanh nhìn chằm chằm ngón tay đã sạch sẽ của mình, chớp mắt chậm rãi hai cái, phản ứng duy nhất là cảm thấy hành động vừa rồi của Giang Mộ Sênh thật sự quá tự nhiên, rõ ràng là một người rất biết chăm sóc người khác.

"Tôi còn đây, em ăn không?" Hứa Lê Ngọc đùa đùa đưa phần kem còn lại của mình tới gần, rồi nói với Giang Mộ Sênh: "Cô đi xử lý áo trước đi, giờ chưa tiện thay thì mua khăn giấy ướt mà lau."

Nói xong thì nhân viên đã đưa khăn giấy ướt đến, Ngư Ấu Thanh nhận lấy trước Giang Mộ Sênh, rút ra lau áo giúp cô.

"Xin lỗi Giang lão sư, tôi không nghĩ nó rớt nhanh như vậy." Ngư Ấu Thanh nói câu này còn có vẻ hơi ấm ức, cô thật sự không ngờ cây kem mà mình nghĩ mãi mới dám ăn, mới ăn được nửa miếng, lại rơi mất.

Là nghệ sĩ, ăn mấy thứ này vốn đã là xa xỉ, cô chỉ muốn thả lỏng một lần trong chương trình thôi.

Giang Mộ Sênh thấy bộ dạng đáng thương của cô, suýt nữa bật cười, nhưng lại kịp nhịn xuống.

Ngư Ấu Thanh vừa lau vừa nhìn Hứa Lê Ngọc bên cạnh đang ăn kem rất ngon lành, cây kem đã sắp hết rồi.

"Cô đừng ăn nữa." Giang Mộ Sênh dứt khoát giật lấy miếng cuối cùng trong tay Hứa Lê Ngọc ném vào thùng rác, sau đó tự mình đi mua một cây mới đưa cho Ngư Ấu Thanh, "Chỉ ăn cây này thôi."

Hứa Lê Ngọc: "?"

Đó là miếng cuối cùng của tôi đấy! Cô còn là người không hả! Hứa Lê Ngọc lập tức tràn ngập u oán.

[Cười xỉu mất, chị em ơi, màn này của cô Giang gọi là gì đây, hoạn nạn có nhau à?]

[Vứt đi miếng cuối cùng còn tổn thương hơn cả việc Ngư Ấu Thanh đánh rơi cả cây]

[Đúng là Giang lão sư của chúng ta]

[Thành tựu đáng thương nhất của Tiểu Hứa tổng đã được mở khóa]

[Vẫn là kem ốc quế: đầu tiên tôi không chọc gì các người hết]

[Hả, sao lại có chút cưng chiều là sao vậy??]

[Nếu có người đối xử với tôi như cô Giang, bị bôi đen tôi cũng muốn trở thành Ngư Ấu Thanh]

[Cô Giang thăng hạng rồi hu hu hu hu, đây chính là sức mạnh của kiểu người chưa từng hẹn hò với con gái sao]

[Trời ơi, sao lại có chút ngọt thế này, còn cần gì ăn kem nữa chứ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!