Nhạc trong quán bar vẫn đang như pháo nổ bên tai, Ngư Ấu Thanh cũng không phân biệt được rốt cuộc mình nghe thấy là tiếng trống hay là nhịp tim của chính mình, chỉ thấy người trong tầm mắt đi đến bên cạnh cô, còn mang theo một mùi hương thanh mát nhè nhẹ, khiến người ta ngửi mà lòng khoan khoái dễ chịu.
Mí mắt của Giang Mộ Sênh mỏng, đường nét lại sâu, cho dù là một đôi mắt đào hoa nhìn sang, cảm giác đầu tiên đem lại cũng không phải là đa tình, mà là sự lạnh lẽo cách người ngàn dặm. Cô rất cao, ánh đèn mờ ảo phản chiếu trong mắt cô, lại có thêm một tia mờ ấm áp.
Điên rồi sao.
Trong đầu Ngư Ấu Thanh chỉ có đúng một ý nghĩ đó.
Bầu không khí trong quán bar rất nóng, dù đã sang đầu đông, thì những người nên ăn mặc nóng bỏng vẫn rất nóng bỏng.
Giang Mộ Sênh rõ ràng mặc rất chỉnh tề, dưới cổ áo sơ mi cổ chữ V hé mở chỉ lộ ra một ít xương quai xanh.
Thế nhưng người càng mang cảm giác cấm dục thì lại càng có sức hút, đến mức Ngư Ấu Thanh cũng không dám nhìn người ta.
"Má ơi..." Dù Thiện Thiện không còn là người đại diện mới vào nghề, nhưng khi nhìn rõ người đang đứng bên cạnh Ngư Ấu Thanh, vẫn không kiềm được cảm xúc của mình.
Điện thoại trong tay cô vẫn đang quay video, là để sau này cho Ngư Ấu Thanh xem lại mà học hỏi.
Lúc này tay cô đã bắt đầu khẽ run.
Ngư Ấu Thanh rất muốn mở miệng nói chuyện, nhưng không làm được. Cô chỉ thấy Giang Mộ Sênh đi đến trước mặt mình, thế giới này có thể nhỏ đến mức đó sao, để cô trong cùng một ngày mà hai lần mất mặt trước Giang Mộ Sênh.
"Giang... Giang lão sư, hiểu lầm thôi." Giọng Ngư Ấu Thanh khô khốc, đang bịa ra một cái cớ mà chính cô cũng thấy gượng gạo.
Ngay giây tiếp theo, ly rượu trước mặt cô bị lấy đi.
"Ha ha ha, cậu căng thẳng gì thế?" Hứa Lê Ngọc uống một ngụm, hứng thú trao đổi ánh mắt với Giang Mộ Sênh rồi cười nói, "Khi nào cậu có cô bạn gái xinh đẹp như vậy mà lại không nói cho tôi biết, chẳng đủ nghĩa khí gì cả."
Biểu cảm trên mặt Ngư Ấu Thanh đờ ra một giây, ngay sau đó liền hiểu ra
- cô gái tóc đỏ này và Giang Mộ Sênh... quen biết nhau!
Rốt cuộc là cô đang đi tán tỉnh cái gì đây...
Thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt.
Giờ mà quay sang nói với Giang Mộ Sênh rằng mình chỉ đang luyện tập diễn xuất thì còn kịp không?
Giang Mộ Sênh thu hết biểu cảm trên mặt Ngư Ấu Thanh vào trong mắt.
Người này chắc là đang hoảng lắm rồi, khi ánh đèn hắt sáng lên một chút, có thể thấy dái tai hơi đỏ lên. Vẻ đẹp của Ngư Ấu Thanh là không thể nghi ngờ, dù giới giải trí không thiếu mỹ nhân, cô vẫn là duy nhất. Chiếc váy đen khoác lên người cô, lại càng làm nổi bật gương mặt kiều diễm tinh tế, cô chính là loại hồ ly có thể dựa vào sắc đẹp mà đi gieo họa, thế nhưng trước mặt mình lại không phải lần đầu để lộ vẻ hoảng loạn dễ dàng như thế.
Mình là mãnh thú gì sao? Sao lại cứ sợ như vậy?
Giang Mộ Sênh không trả lời câu nói của Hứa Lê Ngọc, mà lại nhìn Ngư Ấu Thanh hỏi: "Hiểu lầm gì cơ?"
"Tôi không cố ý... vừa nãy tôi tiện tay chỉ đại thôi, thật sự không ngờ tới..." Ngư Ấu Thanh càng nói càng nhỏ tiếng, rõ ràng cô rất muốn bình tĩnh, nhưng ánh mắt của Giang Mộ Sênh có áp lực quá lớn. Cô và Giang Mộ Sênh lại đang đứng rất gần, Giang Mộ Sênh không nhúc nhích, cô cũng không dám tùy tiện cử động, chỉ có thể cứng ngắc đứng yên tại chỗ.
Giang Mộ Sênh hơi cúi đầu, giọng nói không rõ cảm xúc gì.
Dù bầu không khí trong quán bar đang sôi động đến sắp bùng nổ, nhưng giọng Giang Mộ Sênh lại kỳ lạ rõ ràng.
Cô hỏi: "Vậy ai là bạn gái của cô?"
Nếu mình không nghe lầm, Ngư Ấu Thanh đã nói là cô đến đây cùng với bạn gái.
Đi với bạn gái, lại đưa rượu cho người phụ nữ khác, còn tiện tay chỉ đại một người.
Cách chơi này cũng quá phóng khoáng rồi đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!