Chương 26: (Vô Đề)

"Tôi... tôi đã lau tay rồi."

Ngư Ấu Thanh theo bản năng nói xong câu này, sau đó mới sực tỉnh nín thở: "!!!"

Không phải là chính mình vừa thừa nhận rồi sao!

Ủa, khoan đã?

Giang Mộ Sênh hình như không có ý trách cô thì phải.

Ngư Ấu Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại: "Giang lão sư, cô cũng từng tiếp xúc với Tổng giám đốc Diệp sao?"

"Ừ, kiểu người như hắn cũng không phải bí mật gì."

Ngư Ấu Thanh lập tức cao giọng: "Hắn không phải đã định quy tắc ngầm cô chứ! Vậy thì một đấm một bạt tai của tôi còn quá nhẹ rồi!"

"Hắn không có cái bản lĩnh đó." Giang Mộ Sênh bật cười khẽ, sự mệt mỏi cả ngày như tan biến theo giọng nói của Ngư Ấu Thanh, "Còn nhẹ à?"

"Đúng vậy, tên tra nam đó, trước đây hắn từng bắt nạt bạn thân tôi, tôi đã từng đánh hắn như hôm nay rồi." Dù sao giờ Giang Mộ Sênh cũng đã biết, Ngư Ấu Thanh cũng không còn định giấu giếm gì nữa.

Tối nay Diệp Diệu Ý phải đối phó với nhà họ Diệp, đương nhiên không thể trò chuyện thêm với cô. Người biết chuyện này chỉ còn lại Lương Dĩ Đường, mà Ngư Ấu Thanh lại càng không thể nói với Lương Dĩ Đường.

Dù là cô trước đây, cũng luôn hành sự theo hình tượng mà công ty sắp đặt, chưa từng làm điều gì tuỳ tiện như vậy, thật ra trong lòng cô thấy khá kích động.

Cuộc điện thoại của Giang Mộ Sênh gọi tới lúc này quả thật quá đúng lúc, giọng nói cũng có thể xem là ôn hòa, dường như không có ý muốn cúp máy ngay, khiến cô bất giác nảy sinh chút mong muốn được tâm sự.

Ngư Ấu Thanh vừa lấy thuốc ra, vừa bật loa ngoài rồi để điện thoại sang một bên, nói: "Giang lão sư, hình như cô hoàn toàn không có ý trách tôi vì đã ra tay đánh người?"

Giang Mộ Sênh: "Có gì phải trách em? Chỉ là muốn nói với em, sau này làm việc không cần vội vã như vậy."

"Hử?"

"Nếu em cần giúp đỡ, cứ nói với tôi là được. Tôi có thể tìm người chuyên nghiệp đi cùng em, chẳng phải còn tốt hơn việc em tự mình ra tay sao?"

Giang Mộ Sênh nói vậy, sao lại nghe giống đang chiều chuộng cô thế chứ?

Ngư Ấu Thanh không nhịn được khẽ cong khóe môi: "Chị tin tôi như vậy sao, nhưng tôi thấy trong phần bình luận mọi người đều nói không thể nào là tôi, dù sao một người trước kia ngốc nghếch như vậy lại đột nhiên làm chuyện nghĩa hiệp, chẳng ai tin nổi."

Giang Mộ Sênh điềm nhiên nói: "Nhưng tôi đã tin rồi mà."

Động tác bôi thuốc của Ngư Ấu Thanh khựng lại.

Giang Mộ Sênh, hình như đang nói với cô rằng, những chuyện trong quá khứ không cần để tâm nữa.

Như đang an ủi cô?

"Chỉ là tôi có chuyện muốn hỏi em, nếu em ra mặt vì Lương Dĩ Đường, có khả năng sẽ đắc tội với rất nhiều người, em cũng chấp nhận sao?" Giang Mộ Sênh hỏi.

Ngư Ấu Thanh nói: "Tôi không phải vì Lương Dĩ Đường, là vì bạn thân tôi. Nói ra thì hơi phức tạp... dù sao không phải vì Lương Dĩ Đường! Cô ta chỉ là bị vạ lây thôi."

Một lúc sau, Giang Mộ Sênh mới bật cười khẽ, dường như là thở phào nhẹ nhõm.

Ngư Ấu Thanh nói: "Chị gọi cho tôi chỉ để nói chuyện này thôi sao?"

"Ừ, tối nay tôi không về được, gọi cho em là sợ em một mình mang đồ không an toàn." Giang Mộ Sênh dịu dàng nói, "Muộn rồi, ngủ đi, sẽ không sao đâu."

Hu hu hu, Giang lão sư đúng là một bà chủ nhà cực kỳ chu đáo.

Ngư Ấu Thanh sau khi cúp máy thì nghiêm túc bôi thuốc cho mình, tâm trạng vui vẻ mà đi ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!