Lương Dĩ Đường bị người ta kéo lại một cái, khi cô quay đầu nhìn thì ánh mắt của Diệp Diệu Ý căn bản không đặt trên người cô, ngược lại lại ra lệnh cho đám phóng viên: "Chụp hết cho rõ ràng vào cho tôi."
Diệp Ký Bạch che mặt mình lại: "Không được chụp!"
Hắn tức giận nhìn Ngư Ấu Thanh: "Ngư Ấu Thanh, cô giỏi lắm hả? Hôm nay dám ra tay với tôi ở chỗ này, tưởng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Còn dẫn theo cô ta-"
Diệp Ký Bạch đưa tay chỉ vào Diệp Diệu Ý: "Con chị Omega vô dụng này, không lo lấy chồng cho đàng hoàng còn đến đây gây náo nhiệt làm gì?"
Ngư Ấu Thanh xoay cổ tay mình: "Muốn bị đánh thêm lần nữa hả?"
Lúc nãy cô tát Diệp Ký Bạch một cái rất mạnh, nên trên mặt hắn đã hằn dấu vết rõ ràng.
Diệp Ký Bạch cảm thấy mùi máu tanh nồng nặc trong mũi, đưa tay sờ thử, quả nhiên là đầy một tay máu.
Ngư Ấu Thanh thấy Diệp Ký Bạch định lao lên, liền cầm bình xịt ức chế phun thẳng vào trước mặt hắn, gọn gàng nép sau ống kính của phóng viên, "Chụp hắn đi."
Lương Dĩ Đường kinh ngạc đến há hốc mồm, bình xịt lập tức phát huy tác dụng, cảm giác áp lực trên người cô cũng lập tức biến mất.
Trợ lý của Lương Dĩ Đường cũng vừa chạy vào, đến bên cô nói: "Đường Đường! Đường Đường, chị không sao chứ?!"
Lúc này cô như mới hoàn hồn lại, lần đầu tiên cảm thấy những tay săn ảnh kia không đáng ghét mà là đáng mừng, lớn tiếng nói: "Chụp đi! Tổng giám đốc Diệp thích quy tắc ngầm với nữ minh tinh như vậy, nếm thử mùi vị bị vạch trần chưa?"
Ánh đèn flash nhấp nháy liên hồi, chói đến mức không mở mắt nổi, chụp lại toàn bộ cảnh tượng thê thảm của Diệp Ký Bạch.
Người bên cạnh Diệp Ký Bạch muốn tiến lại, nhưng vì có mặt Diệp Diệu Ý ở đó, họ không dám động.
Đầu Diệp Ký Bạch chỉ thấy ong ong vang dội. Hét lên một câu: "Không biết lượng sức! Người tôi muốn có mà các người cũng dám ngăn? Các người dám cản tôi Diệp Ký Bạch?! Muốn đối đầu với nhà họ Diệp à?!"
Ngư Ấu Thanh xoa cổ tay đau nhức của mình, chậc một tiếng tỏ vẻ chán ghét, lấy khăn giấy ướt trên bàn lau sạch tay. Nhìn mớ hỗn độn dưới đất, cô cũng không quan tâm Lương Dĩ Đường đang ở đó, cùng Diệp Diệu Ý rời khỏi.
Lương Dĩ Đường cũng đi theo ra ngoài.
Còn những tay săn ảnh thì bị Diệp Ký Bạch ra lệnh cho người chặn lại: "Chuyện hôm nay, ai dám đưa ra ngoài, thì đừng mong sống trong giới này nữa."
......
Lương Dĩ Đường đuổi kịp Ngư Ấu Thanh, mặt đầy ngượng nghịu: "Này, đứng lại."
Ngư Ấu Thanh: "Có chuyện gì?"
Lương Dĩ Đường thấy thái độ này thì nổi giận, cứ như chẳng thèm quan tâm gì cả, khiến chút cảm động trong lòng cô bị dội ngược hết lại. Nhưng nếu vừa rồi không có Ngư Ấu Thanh xông ra, thì giờ phút này cô chắc chắn đã bị Diệp Ký Bạch chuốc rượu rồi...
"Ảnh trong đó sẽ không bị tung ra đâu, lúc đi ra tôi nghe thấy Diệp Ký Bạch đang bịt miệng mọi người." Lương Dĩ Đường định nói lời cảm ơn nhưng lại nuốt xuống, thấy Ngư Ấu Thanh như chẳng bận tâm, cô lại bổ sung thêm, "Cô đắc tội với hắn, không sợ sau này khó sống à."
Ngư Ấu Thanh nhìn cô mà thấy buồn cười: "Lạ thật, cô không phải nên thấy tôi gặp họa mà vui mừng sao? Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cô mà."
Tuy Lương Dĩ Đường cũng có mặt, nhưng cô chỉ mất một hợp đồng đại diện, người ra tay thật sự không phải cô, nên dù Diệp Ký Bạch có tính sổ thì cũng không đến lượt cô gánh chịu.
Lương Dĩ Đường bị lời của Ngư Ấu Thanh làm cho khó chịu: "Thôi! Coi như tôi chưa nói gì đi."
Ngư Ấu Thanh ừ một tiếng, thấy Lương Dĩ Đường đi được hai bước lại quay đầu nói nhanh một câu: "Cảm ơn nhé, tôi đi đây."
Ngư Ấu Thanh hơi ngẩn người tiếp nhận lời cảm ơn đó, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ.
Lương Dĩ Đường lại có thể nói lời cảm ơn với cô, người này không phải là kẻ đối đầu với cô sao?
Diệp Diệu Ý bước đến: "Không phải là bị Diệp Ký Bạch k1ch thích đến mức chuyển tính rồi chứ."
Ngư Ấu Thanh lắc đầu tỏ ý mình cũng không hiểu. Sau khi cô và Diệp Diệu Ý ra ngoài thì lên xe, chờ một lát, có người gửi tin cho Diệp Diệu Ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!