Chương 17: (Vô Đề)

Ngư Ấu Thanh lên xe của Giang Mộ Sênh, tuy trên suốt đoạn đường cô đã mắng tên tài xế không có tinh thần hợp đồng kia cả ngàn lần, nhưng không dám nói ra, chỉ dám giữ trong lòng.

Bởi vì Giang Mộ Sênh đang ngồi ngay bên cạnh cô.

Được Giang Mộ Sênh đưa ra sân bay là chuyện cô chưa từng dám nghĩ đến.

Loại chuyện đến nằm mơ cũng không dám mơ bậy đấy tổ tông à.

Cô không biết nên nói gì với Giang Mộ Sênh, đành phải giữ im lặng. Nhưng không gian trong xe thì có hạn, miệng không nói gì, nhưng các giác quan khác trên cơ thể thực chất đều tập trung về phía Giang Mộ Sênh. Ánh mắt cô nhìn xuống, chỉ có thể thấy Giang Mộ Sênh đang cầm chặt điện thoại, không nhúc nhích.

Dường như tâm trạng của Giang Mộ Sênh không được tốt lắm, nhìn đầu ngón tay cô ấy cầm điện thoại trắng bệch ra, hiển nhiên là dùng lực một cách vô thức.

Ngư Ấu Thanh đoán, chắc là vì chuyện Lương Dĩ Đường nói với Giang Mộ Sênh về độ tương thích. Từ chuyện đó, cô tự nhiên lại nghĩ đến chuyện trước kia Lý Vinh Thành thúc giục Giang Mộ Sênh lập gia đình, chẳng lẽ Giang Mộ Sênh đang phiền não vì không có người phù hợp sao?

Suy nghĩ một chút, Ngư Ấu Thanh khô khan mở lời: "Giang lão sư, tôi thấy chị không cần phải phiền não đâu."

Giang Mộ Sênh ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

"Người có độ tương thích cao với chị chắc chắn sẽ xuất hiện thôi." Khả năng an ủi người khác của Ngư Ấu Thanh không giỏi, cũng chưa từng luyện qua, lúc nhìn Giang Mộ Sênh còn hơi căng thẳng.

Kiếp trước cô qua đời, vẫn chưa từng nghe thấy có tin tức Giang Mộ Sênh có bạn gái. Ngư Ấu Thanh chợt nhận ra một chuyện, kiếp trước... cũng chưa từng nghe Giang Mộ Sênh nhắc đến có Bạch Nguyệt Quang gì cả?

Có lẽ là vì lúc đó mình không quan tâm đủ, bỏ lỡ buổi phỏng vấn ấy rồi.

Giang Mộ Sênh không nói gì, nhìn biểu cảm của cô ấy như đang suy nghĩ lời của Ngư Ấu Thanh. Ngư Ấu Thanh biết cô ấy đã lắng nghe, bèn bổ sung thêm một câu: "Người như chị, có rất nhiều cô gái nhỏ thích lắm."

"Thật sao?" Lúc này ánh mắt của Giang Mộ Sênh mới rơi lên người Ngư Ấu Thanh, cô ấy mỉm cười không cảm xúc lắm, "Tôi không xem trọng độ tương thích."

"A? Vừa nãy chị còn nói..." Ngư Ấu Thanh lập tức ngậm miệng lại, vội vàng chột dạ bổ sung, "Tôi không cố ý nghe lén đâu, chỉ là vô tình nghe thấy thôi."

"Cái đó là tiện miệng nói thôi." Giang Mộ Sênh cũng không để tâm, thấy dáng vẻ luống cuống của Ngư Ấu Thanh thì giọng nói dịu đi một chút, "Tôi coi trọng con người, không phải chuyện."

Ngư Ấu Thanh không hiểu rõ ý Giang Mộ Sênh, nhưng vẫn ngoan ngoãn "ồ" một tiếng, chủ yếu là sợ Giang Mộ Sênh nghĩ mình có ý đồ gì đó, nên cũng không nói thêm gì nữa.

Bên trong xe lại rơi vào im lặng một lúc, Giang Mộ Sênh hỏi: "Nhiều cô gái nhỏ sẽ thích tôi như vậy à?"

"Đúng thế." Ngư Ấu Thanh nghĩ một chút, lúc mình chỉ mới mười mấy tuổi, nếu gặp người như Giang Mộ Sênh chắc là sẽ yêu chết mất. Có chí tiến thủ, sự nghiệp thành công, chín chắn điềm tĩnh lại còn biết chăm sóc người khác, kiểu người này có thể khiến mình mê đến điên đảo.

Giang Mộ Sênh dường như hơi tò mò: "Tôi là kiểu người như thế nào?"

Ngư Ấu Thanh đem những tính từ mình vừa nghĩ trong lòng nói ra một lượt, cô cảm thấy mình hơi giống nịnh hót. Nhưng sau khi cô nói xong, tâm trạng của Giang Mộ Sênh có vẻ tốt hơn hẳn, ít nhất là không quan tâm đ ến cái điện thoại đáng thương kia nữa, còn có hứng thú hỏi: "Vậy cô nói mấy cô gái nhỏ đó là độ tuổi cụ thể nào?"

"Mười mấy tuổi, đến hai mươi mấy?" Ngư Ấu Thanh đâu ngờ Giang Mộ Sênh sẽ hỏi như vậy, bèn nói đại một con số ước chừng, "Dù sao thì sức hút của Giang lão sư, tôi đảm bảo mấy em nhỏ mười hai mười ba tuổi, đến các cô gái hai mươi hai hai mươi ba tuổi đều không thể kháng cự nổi."

Ngư Ấu Thanh nói vậy còn là nói nhẹ đi đấy, thật ra theo độ phổ biến quốc dân của Giang Mộ Sênh, ngay cả các bà cụ bảy tám mươi tuổi cũng rất thích cô ấy.

Khi cô đến bên ngoài sân bay, để tránh gây chú ý, đương nhiên Giang Mộ Sênh chỉ tiễn cô đến ngoài cổng vào khu vực VIP.

Ngư Ấu Thanh chuẩn bị xuống xe thì bị Giang Mộ Sênh gọi lại, cô ấy nửa cười nửa không hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi tư." Ngư Ấu Thanh vừa mới qua sinh nhật không lâu, cô trả lời xong thì thấy Giang Mộ Sênh ngẩn người một chút, Ngư Ấu Thanh hỏi: "Sao vậy Giang lão sư?"

"Không có gì."

"Vậy tôi đi trước nhé, cảm ơn chị." Lịch trình của cô và Giang Mộ Sênh không giống nhau, Ngư Ấu Thanh chớp mắt, rất lịch sự nói, "Đợi khi nào về, có dịp tôi mời chị ăn cơm."

Đợi đến khi bóng dáng của Ngư Ấu Thanh khuất hẳn, Giang Mộ Sênh vẫn ngồi trong xe mới lấy điện thoại ra.

Màn hình sáng lên, vẫn là giao diện mã QR của cô khi nãy chưa hề thay đổi. Cô nhìn một lúc, rồi như có điều ngộ ra mà khẽ nói: "Thảo nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!