Chương 12: (Vô Đề)

Giang Mộ Sênh vậy mà lại đưa áo cho cô.

Đưa cho cô rồi!

Vậy Giang Mộ Sênh phải làm sao?

Ngư Ấu Thanh phản ứng lại, lập tức định tháo khăn quàng trên cổ xuống để trả cho Giang Mộ Sênh, nhưng Giang Mộ Sênh lại nói: "Tôi không lạnh."

"Sao mà không lạnh được? Dù mặc ấm cỡ nào tay chị vẫn lạnh mà." Ngư Ấu Thanh nhân cơ hội giải thích chuyện cái khăn quàng, "À đúng rồi! Cái khăn này là của Tử Tử, không phải cái chị tặng tôi đâu."

Cô sợ máy quay ghi lại được nên hạ giọng nhỏ đi, "Cái của chị tôi không nỡ dùng."

Ngư Ấu Thanh cảm thấy lý do này mình tìm rất hợp lý.

Giang Mộ Sênh hình như không có ý định quay về trại ngay, cô gật đầu: "Tôi biết."

Cái khăn cô tặng Ngư Ấu Thanh là có dụng ý riêng, khi phía nhãn hàng gửi tới đã cho thêu nhãn có tên cô, chỉ duy nhất một chiếc. Cô chỉ liếc mắt một cái đã biết cái Ngư Ấu Thanh đeo không phải của mình tặng.

"Giang lão sư, đây là phần tặng kèm trong nhiệm vụ của các cô." Nhân viên lúc này chạy tới, tay cầm một thau đậu phụ, có chút khó xử nói: "Nhưng thời tiết lạnh quá... thành đậu phụ đông đá rồi."

Anh ta gõ gõ, đậu phụ phát ra âm thanh giòn vang.

Ngư Ấu Thanh: "Tặng kèm?"

Nhân viên: "Đúng vậy, đây là phần tặng kèm khi cô Giang lấy thịt bò trong nhiệm vụ. Giang lão sư, chỉ còn cái này thôi được không ạ?"

Ngư Ấu Thanh nghĩ, đậu phụ chẳng phải thứ mình từng nhắn trong nhóm muốn ăn sao, trùng hợp vậy?

Giang Mộ Sênh quay đầu hỏi: "Chỉ còn cái này thôi được không?"

Ngư Ấu Thanh sững người, sau đó gật đầu như gà mổ thóc: "Được được!"

Vậy thì Giang Mộ Sênh nhận nhiệm vụ này, có một chút khả năng nào đó là vì muốn lấy nguyên liệu mà cô thích?

Ngư Ấu Thanh vì có ý nghĩ táo bạo như vậy mà hơi hoảng, chắc là trùng hợp thôi, trùng hợp thôi.

Nhưng không hiểu sao, cảm giác nghẹn nơi ngực khi thấy Lương Dĩ Đường khoác áo của Giang Mộ Sênh, trong khoảnh khắc này đã tan biến sạch sẽ.

Cô và Giang Mộ Sênh cùng đi bộ chậm rãi trong tuyết quay về, Giang Mộ Sênh đi phía trước cô, xách theo túi đậu phụ nhỏ.

"Giang lão sư." Ngư Ấu Thanh nói, cổ họng khô rát đến đau, "Chị đợi tôi chút."

Cô muốn uống nước, nhưng bây giờ còn cách trại một đoạn, lấy nước ở đâu ra. Ngư Ấu Thanh tự lực cánh sinh, liếc nhìn xuống nền tuyết.

Chẳng phải có sẵn đó sao?

Khi Giang Mộ Sênh quay đầu lại, liền thấy Ngư Ấu Thanh vất vả ngồi xổm xuống, vén khăn quàng lên. Vì áo quá dày, cánh tay cô nhìn như đốt sen nhỏ, giơ tay mãi mà chẳng lộ ra được.

Cô ngồi xuống, tháo găng tay.

"Muốn làm gì?"

Lông mi Ngư Ấu Thanh vương tuyết, cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu khẽ nói: "Khát quá, muốn uống nước."

Tay của Giang Mộ Sênh rất thon dài, ánh mắt của Ngư Ấu Thanh lập tức bị hút vào. Cô cứ tưởng Giang Mộ Sênh sẽ cười vì hành động trẻ con này của mình, nào ngờ Giang Mộ Sênh lại cúi người xúc một nhúm tuyết, tuyết trong suốt chạm vào nhiệt độ cơ thể bắt đầu tan chảy.

"Còn ngây ra làm gì?" Giang Mộ Sênh đưa tay mình lại gần môi Ngư Ấu Thanh, "Không nhanh sẽ tan hết đấy."

Ngư Ấu Thanh cúi đầu ngậm một ngụm, vị ngọt lạnh tan ra trong miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!