Trong mắt ông đều tràn ngập mong chờ, có vẻ thật tâm muốn thu nhận anh. Tiêu Chiến đương nhiên không quan tâm quá nhiều như vậy, anh chắc chắn sẽ đồng ý, vì như vậy sẽ được ở cạnh thiên thần nhỏ của anh... Vương Nhất Bác.
-"Lão gia và phu nhân thương tình thu nhận đó là phúc phần rất lớn, cháu đương nhiên không dám từ chối. "
-"Hahaha vậy thì tốt rồi , lát nữa ta sẽ cho người mua cho con vài bộ quần áo mới và vật dụng cá nhân. Con yên tâm, sau này con cũng sẽ được đến trường như bao người khác. Ta nhất định nói được làm được "
Tiêu Chiến nghe thấy liền nhẹ nhàng đứng dậy, cúi gập người .
-"Cám ơn lão gia, cám ơn phu nhân "
Mẹ Vương hiện tại có vẻ vẫn còn khúc mắc trong lòng, đối với việc nhận anh làm con nuôi bà dường như không được hài lòng cho lắm . Vương Đại Thành nhìn vợ cười cười sau đó quay sang nói với anh.
-"Bây giờ còn xưng hô khách sáo như vậy làm gì? phải gọi là ba mẹ a~"
Anh hiểu ý lập tức đáp lại ông.
-"Con biết rồi, thưa ba"
Sự điềm tĩnh và hiểu chuyện của anh khiến ông vô cùng hài lòng mà nhẹ gật đầu. Nhất Bác nãy giờ nghe thấy mọi người trò chuyện qua lại đầu nhỏ cũng không hiểu nổi , cậu chỉ đang rất vui vì Chiến ca sẽ trở thành ca ca của cậu thôi.
-"Hoan hô, Chiến ca sau này chúng ta có thể sống chung một nhà rồi, Nhất Bác sẽ hảo hảo đối tốt với anh"_Bo Bo không cô đơn nữa, Bo Bo có thêm một ca ca rồi sẽ không cô đơn nữa.
Tiêu Chiến vui vẻ xoa lên mái tóc mềm mại của bé con bên dưới, anh chấp nhận ở lại Vương gia không phải ham muốn tiền tài hay vật chất ở đây , những thứ đó đối với anh từ lâu đã trở nên vô vị mất rồi, cái anh cần có trước sau gì cũng không có được. Hiện tại chỉ mong ngày tháng sau này có thể bình yên mà ở cạnh Nhất Bác, như vậy đã quá đủ rồi.
-"Thôi, bây giờ cũng đã muộn rồi, hai con cũng mau lên phòng nghỉ ngơi đi."_Vương Đại Thành nhìn chiếc đồng hồ mạ vàng lấp lánh trên tay mình một cái sau đó lên tiếng nhắc nhở. Nhất Bác ngay lắm tức mắt sáng rực lên.
-"Ba ba Chiến ca sẽ ngủ cùng Nhất Bác phải không? "
Nghe thấy lời cậu, mẹ Vương nãy giờ im lặng bây giờ lại đột nhiên cất lời.
-"Sao lại được chứ, hai đứa ở cùng sẽ rất bất tiện, chi bằng để người lên dọn dẹp một phòng khác cho ca ca của con"
-"Nhất Bác không chịu , Nhất Bác muốn ở cùng ca ca"_Vương Nhất Bác sống chết ôm lấy tay anh bắt đầu làm ra vẻ đáng thương mà không ngừng nức nở. Mẹ Vương thấy con trai phản ứng quá dữ dội, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến cổ họng của cậu bất đắc dĩ đành gật đầu chấp thuận, tiểu tổ tông này luôn biết cách khiến bà mềm lòng mà.
-"Thôi được rồi , vậy..... trước mắt hai đứa cứ ở chung một phòng đi, sau này nếu có gì bất tiện ta sẽ sắp xếp sau"_Ý bà thật sự chỉ muốn Nhất Bác ở một mình trong phòng của nó thôi, đứa nhỏ kia dù sao cũng là người ngoài chưa biết tính tình thế nào, làm sao bà có thể yên tâm được đây?
-"Cám ơn mama, Chiến ca mau đi thôi đệ dẫn anh đi xem phòng của đệ"
Vương Nhất Bác lập tức trở nên vui vẻ, mặt nhỏ tràn đầy rạng rỡ nắm lấy tay anh kéo đi. Tiêu Chiến cũng thuận ý mà theo phía sau cậu , cả hai nhanh chóng bước lên câu thang để đến phòng của Nhất Bác ở tầng hai. Tiêu Chiến vốn là một người nhạy cảm, anh đang bước đi thì bất giác quay đầu mà nhìn lại bên dưới, nơi vừa lúc nãy anh đã rời đi. Ba Vương và mẹ Vương dường như đang nói gì đó với nhau, gương mặt mẹ Vương có vẻ không hài lòng và điều đó anh cũng phần nào nhận ra từ sớm rồi.
Tuy rằng mặc dù bên ngoài ba Vương rất có lòng muốn giữ anh lại nhưng anh lại có cảm giác rất kì lạ, giống như dường như ông ấy đang che giấu một điều gì đó vậy. Chỉ đơn thuần là muốn cưu mang anh thôi sao?
-"Chiến ca anh đang nhìn gì vậy? mau vào đi"_Nhất Bác đang đi thì thấy anh cứ ở phía sau ngập ngừng mãi nên đã đứng lại đợi anh, ca ca xinh đẹp lúc nào cũng trầm tư như vậy a~
-"À... được "
Tiêu Chiến giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cười cười cùng cậu bước vào phòng. Nơi này tuy có chút rộng lớn nhưng thiết kế lại khá đơn giản , xem qua không giống với căn phòng của một đứa trẻ 6 tuổi cho lắm. Nhưng chung quy với gam màu đen xám vẫn rất hài hòa và thuận mắt , tuy rằng trò chuyện với Nhất Bác không quá nhiều nhưng anh cũng lờ mờ đoán được tính cách của em ấy khá đơn giản, không giống như những đứa trẻ thường bị thu hút bởi màu sắc rực rỡ, ngược lại em ấy dường như đơn giản hơn nhiều .
-"Phòng của đệ đẹp thật đó"_Anh đưa tay chạm lên chiếc giường trắng mềm mại ở giữa phòng nhỏ giọng cất lời.
-"Vậy sao?... nhưng đệ lại không thích nó một chút nào"_Nhất Bác bỗng dưng xụ mặt khiến cho anh vì thế cũng lập tức khụy một chân xuống sàn, để mình có thể ngang tầm mắt với cậu, nhẹ giọng hỏi.
-"Tại sao lại không thích? "
-"Vì đệ thích có hình mô tô hơn , đệ đã từng xin ba ba cho dán một hình mô tô siêu ngầu siêu lớn trong phòng nhưng ba ba lại không cho"
Nhìn gương mặt ủy khuất trước mặt làm anh nhớ lại hai chiếc mô tô mô hình mà Nhất Bác đã cho anh xem lúc chiều này, chắc hẳn đứa nhỏ này đối với mô tô chính là đặc biệt hứng thú đi .
-"Đệ thích mô tô đến vậy sao?"_Anh vừa hỏi vừa đưa tay lên xoa đầu cậu, Nhất Bác theo đó cũng ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!