Hôm nay là một ngày ảm đạm, cả bầu trời đều bao phủ bởi màu xám u buồn lạnh lẽo .
Trước cánh cổng sắt to lớn, nam nhân mặc một bộ vest màu đen sau khi nhấn chuông nhiều lần nhưng vẫn không nhận được phản hồi nào, liền nhíu chặt đôi mày lại . Anh ta thở dài một hơi có vẻ là muốn từ bỏ rồi, định xoay người rời đi thì trong mũi tức thì xộc đến một mùi hương rất nồng nặc, nó khó chịu đến mức khiến anh ta nhăn mặt đưa một ngón tay lên chặn lấy mũi mình.
Là mùi rượu... ai lại uống rượu đến nồng nặc thế này vậy ?
Anh ta lập tức theo phản xạ quay về phía sau mình, tức thì ngay trước mắt, một nam nhân khác đang loạng choạng đi về phía anh ta. Người này trông có vẻ rất tuấn tú, thân hình cao gầy , làn da trắng vì rượu nên hai má trở nên ửng hồng , thật kì lạ mặc dù dáng vẻ vô cùng lôi thôi nhưng lại đặt biệt cuốn hút như vậy .
Người đó cứ thế ngả ngả nghiêng nghiêng đi đến , trực tiếp lướt qua chàng trai mặc vest đen kia mà đưa tay muốn mở cửa. Nhận ra kẻ say đến bí tỉ này là người mình đang cần tìm, anh ta đã vội vã giữ tay người kia lại.
-"Anh là Tiêu Chiến đúng chứ?"
Nam nhận bên dưới dừng lại, ngước mặt lên nhìn bằng ánh mắt mơ màng đến hờ hững . Lạnh lùng đáp lại.
-"Cút "
Vừa dứt lời, nam nhân đó lại tiếp tục công việc mở cửa của mình trước sự bàng hoàng của người bên cạnh. Sau khi nhận ra người mình cần tìm sắp khép cổng lại mất rồi thì anh ta mới bừng tỉnh, gấp gáp lên tiếng một lần nữa .
-"Tôi là luật sư của Vương Nhất Bác! "
Câu nói này... quả nhiên đã hiệu nghiệm.
Tiêu Chiến nghe thấy ba chữ Vương Nhất Bác tức thì liền dừng lại. Đôi mắt ánh lên sự bi thương tuyệt vọng đến cùng cực.
Thấy anh chịu dừng tay, vị luật sư kia mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng từ trong người lấy ra một tờ giấy đã được gấp lại gọn gàng thành một hình vuông nhỏ, chậm rãi đưa ra trước mặt.
-"Ngày mai đã đến hạn thi hành án rồi, đây là bức thư cuối cùng cậu ấy gửi cho anh".
Hóa ra đó là một bức thư, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào nó, hơi men trong cơ thể làm anh say đến đầu óc choáng váng nhưng tại sao lại vẫn có thể nhìn vật nhỏ trước mắt rõ ràng như vậy được nhỉ?
Có lẽ vì tất cả những thứ liên quan đến Cún con đều sẽ trở nên đặt biệt đối với anh chăng?
Nhớ..... anh thật sự nhớ sư tử nhỏ đến phát điên rồi, Nhất Bác.... Nhất Bác của anh.....
*Bộp*
*Rầm*
-"Ơ... nè khoan đã! "
Vị luật sư ngơ ngác gọi theo, anh còn chưa hiểu chuyện gì thì nam nhân họ Tiêu kia lại đột nhiên xông đến cướp lấy bức thư sau đó không nói một lời nào mạnh bạo đóng cửa lại đi vào trong mất rồi . Con người này thật sự có phải vì việc của em trai mình mà hóa điên rồi hay không? Lí nào ánh mắt anh ta lại hoang dại đến như vậy được nhỉ?
Luật sư trẻ nhẹ nhún vai một cái, thôi thì thư cũng đã đưa rồi cũng nên về thôi ở lại cũng chẳng được gì. Mong rằng mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp, người ra đi thanh thản, người ở lại cũng đừng quá đau buồn.
Bên trong nhà...
*Rầm*
Một tiếng động lớn bất ngờ vang lên, dưới sàn nhà lạnh lẽo, Tiêu Chiến không biết vì sao lại nằm lăn lóc ở đó. Cái bàn bên cạnh bị dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu một chút, có lẽ anh vừa mới va vào nó, đầu gối chắc hẳn là rất đau đi nhưng anh bây giờ nào còn tâm trạng để quan tâm đến nữa. Lồm cồm ngồi dậy, mái tóc đen xinh đẹp nay đã rũ xuống che đi gần hết gương mặt thanh tú xinh đẹp kia, Tiêu Chiến hiện tại hốc hác hơn rất nhiều rồi, cả hai mắt đều xuất hiện quầng thâm, ngay cả râu cũng không chịu cạo đi trông đến vô cùng thảm hại.
Anh thở ra từng hơi khó khăn mở lá thư .
Và rồi trên đó, từng lòng chữ nắn nót dần hiện lên...
Chiến ca,
là anh phải không?
Em biết khi anh đọc được lá thư này thì
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!