Chiều hôm đó...
Ánh nắng vàng nhè nhẹ chiếu xuống ngôi biệt thự nay đã vắng đi vẻ tươi mới và sang trọng thường ngày. Mọi thứ chìm trong sự tĩnh lặng và u uất đến đáng sợ. Đứng từ bên ngoài , ta vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc than vang vọng, chắc lại là đám người hầu vô dụng kia lại thể hiện sự "Thương xót " của mình gửi đến bà chủ đáng kính đây mà. Cũng không biết là thương xót thật hay là nuối tiếc vì từ nay đã không còn chỗ nào để dựa dẫm đây nữa , nhưng mà dù là gì đi chăng nữa thì trong ngày hôm nay , anh cũng sẽ tiễn bọn họ một đoạn khỏi Vương gia rồi, nên khóc nhiều một chút... nghe cũng vui tai lắm.
Tiêu Chiến đưa tay mở cánh cổng sắt, sau đó cũng nhanh chóng đi vào bên trong , đôi chân dài sải bước mới được nửa đoạn đường, thì bất ngờ anh thấy được một lão làm vườn đang cặm cụi tưới hoa phía xa xa. Lão ta vừa trông thấy anh liền cúi đầu kính cẩn.
-"Đại thiếu gia, cậu về rồi "
Tiêu Chiến nhìn người trước mặt, nghiêng đầu cất lời.
-"Lão Tam, ông đang làm gì vậy? "
-"À.... tôi đang chăm sóc sân vườn thôi, đây là công việc hằng ngày của tôi mà huống hồ... huống hồ số hoa này lại là những bông hoa mà bà chủ yêu thích nhất "_Ông vừa đáp vừa đưa tay tắt đi vòi nước trên tay.
Tiêu Chiến mày đen khẽ nhướng lên, híp mắt nguy hiểm nhìn về phía dãy hoa hồng Juliet đắt đỏ phía sau, thản nhiên ra lệnh.
-"Cắt hết đi"
-"Dạ? Cắt.... cắt hết? "_Lão Tam trợn mắt cả kinh nhìn anh. Sao lại phải cắt? Những bông hoa này xinh đẹp đến vậy mà...
Ấy vậy mà anh đã không ngần ngại gật đầu xác nhận một lần nữa .
-"Phải, mẹ đã qua đời rồi, tôi không thích những thứ này , Nhất Bác đương nhiên lại càng không, để lại cũng chỉ thêm chướng mắt mà thôi . Với lại Nhất Bác có hiếu như vậy, ông muốn em ấy nhìn vật nhớ người mãi mãi không đứng dậy được sao?"_Âm điệu vang lên nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng cứng cỏi đanh thép, Tiêu Chiến rõ ràng muốn ép buộc ông ấy, không cho người trước mặt có đường thoái lui.
Lão Tam tuy trong lòng không muốn nhưng nghĩ lại câu nói của anh quả thật không phải không có lý, với lại phận của ông là phận tôi tớ sao có thể không làm theo được.
-"Vậy... vậy tôi sẽ đi xử lý số hoa này theo ý cậu, nhưng mà cả một dãy hoa như vậy nếu đem cắt hết nhìn tổng thể sẽ rất trống vắng "
Tiêu Chiến bỗng chốc lại thở dài một hơi, đưa hai tay trở vào túi quần mình, cười khẩy.
-"Vậy thế bằng đầu ông cắm vào, cũng không tệ đâu nhỉ "
Câu nói bình thản của anh, đổi lại ánh nhìn kinh sợ của người trước mặt.
-"Cái gì? Đầu... đầu tôi? "
-"Haha , lão Tam không cần căng thẳng như vậy chứ, tôi chỉ đùa tôi mà. Nếu được thì ông tìm một số loài hoa dại thế vào là được "_Nếu anh còn tiếp tục nữa, sẽ dọa ông ta lên cơn đau tim mất.
-"Hoa dại sao?"_Lão Tam khó hiểu hỏi lại, trên đời có biết bao người loài hoa xinh đẹp đắt tiền, sao lại chọn hoa dại kém hương ven đường kia chứ?
Thế nhưng Tiêu Chiến chỉ nhẹ gật đầu.
-"Phải, hoa dại "_Sau đó cũng không có ý định muốn ở lại thêm nữa, liền tiếp tục sải bước vào trong nhà.
Loại hoa cỏ dại vốn dĩ đặc tính của nó là kém sắc kém hương, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, dù bị người ta chà đạp khinh rẻ vẫn vươn cao đầy sức sống từ bình minh rực rỡ cho đến khi ánh chiều tà buông xuống .
Sự tự do không theo bất cứ khuôn khổ nào của nó đôi lúc thật khiến người ta ghen tị.
Tiêu Chiến nơi cổ họng bỗng nhiên lại khô khan lạ thường, nhớ không lầm thì nhiều năm về trước anh cũng đã từng trải qua khoảng thời gian tự do vô tư ấy. Chỉ tiếc là đã từng thôi, tiếc là đến bây giờ khi bản thân mập mờ nhớ ra , lại không sao nhớ nổi.... nhớ rằng bản thân đã từng tự do như thế nào nữa rồi.
Anh sau khi vào trong nhà tức thì liền lướt qua bọn người đang không ngừng khóc lóc kia mà đi một mạch thẳng lên tầng hai. Dừng chân trước cánh cửa phòng quen thuộc.
*Cạch*
-"Nhất Bác "
Thiếu niên vừa được gọi tên ấy đã thoáng chút giật mình, từ ngay ban công quay đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt đỏ ngầu mệt mỏi.
-"Chiến ca, anh về rồi? "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!