Chương 7: Phòng Y Tế

Edit: Ry

Đối tượng cần được bảo vệ Lý Mục Dương đã ôm Nhan Ký Vân chạy tới gần căn tin trường.

Có thể là do Lý Mục Dương quá nhỏ gầy, còn bế Nhan Ký Vân nặng vài kí, tay bắt đầu run rẩy.

Thằng bé chưa chạy được bao xa, Nhan Ký Vân đã nhảy xuống khỏi lồng ngực nó.

Cậu rất hưởng thụ việc không cần phải đi đường, nhưng không phải là trong vòng tay của một đứa nhỏ bị bạo hành, cậu lại không què.

Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, nhóm học sinh ùa về phía nhà ăn.

Náo loạn hơn nửa ngày, buổi sáng đã qua, cũng là thời điểm nên dùng cơm trưa.

Tiểu học khác với cấp hai, cấp ba, trong nhà ăn sẽ có giáo viên trông coi học sinh xếp hàng mua cơm.

Đến giờ này, Lý Mục Dương cũng đói bụng, nhưng cậu bé bị mấy người chơi kia dọa sợ, chọn trốn cùng Nhan Ký Vân ở dưới bệ cửa sổ một tòa nhà gần căng tin.

Từ nhà ăn truyền tới mùi cơm, không chỉ có Lý Mục Dương đói, Nhan Ký Vân cũng đói.

Mèo và người khác nhau, mèo có hình thể nhỏ, đói nhanh, nó lại không ăn nhiều, nếu như dồn lại ăn một lần duy nhất thì sẽ tạo thành gánh nặng cho cơ thể, dễ bị nôn mửa.

Thế nên cho tới giờ, Nhan Ký Vân luôn là ăn ít nhưng ăn nhiều bữa.

Lầu một ngoài nhà ăn, một người một mèo ngồi xổm trong bụi cây, mèo đen vểnh tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.

Bình thường ở nhà đói thì ăn cơm, không đói thì ngủ hoặc ra ngoài dạo chơi.

Rõ ràng sắp tiến vào thời kì dưỡng lão rồi, ai mà biết được còn bị lôi vào cái trò khỉ gió này, nhớ lúc ở nhà quan hót phân quá đi mất.

Nhà ăn cũng là địa điểm có thể xảy ra sự kiện, giờ Lý Mục Dương mà vào ăn trưa, lỡ bị mấy đứa bạn học đổ canh lên người, chắc chắn HP sẽ tiếp tục tụt xuống.

Đang nghĩ dở, cậu đã thấy hệ thống bắn ra nhắc nhở HP của Lý Mục Dương đang tụt.

[HP của Lý Mục Dương giảm xuống còn 55%.]

Nhan Ký Vân: … Đúng là sợ gì thì bị cái đó.

???????? ang gì mà hay hay thế ﹏ ???? ???? ???? m ???? ???? ???? y ệ n.???? n ﹏

Trên người Lý Mục Dương không có vết thương, vậy là do đói bụng nên HP mới tụt.

Nhan Ký Vân định lợi dụng thân phận của mình đi xin đồ ăn của mấy đứa nhỏ, nhưng lỡ gặp phải loại học sinh như Vương Kỳ Kỳ thì sẽ rất phiền phức.

Đương nhiên cũng không thể vơ đũa cả nắm, có lẽ vẫn có học sinh cho cậu ăn thì sao?

Nếu như Lý Mục Dương chết, không biết cậu sẽ còn gặp phải chuyện gì trong trò chơi.

Dựa trên kinh nghiệm chơi game trước giờ, NPC nhân vật chính mà tử vong, phó bản sẽ kết thúc, cậu cũng sẽ biến mất.

Nhan Ký Vân thay đổi kế hoạch, không tiếp tục ngồi trong bụi cây nữa.

Cậu nhảy lên bệ cửa sổ nhà ăn, ngồi xuống bệ cửa sổ gần mấy bé gái, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong mâm của người ta.

Bé gái vẫn luôn rất thích động vật nhỏ:

"Oa, Meo Meo đáng yêu quá."

Mặc dù Nhan Ký Vân ngồi khá gần mấy đứa nhỏ, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!