Edit: Ry
Phản ứng của Nhan Ký Vân còn nhanh hơn mụ, cậu luồn từ gầm ghế sô pha bên trái sang ghế sô pha bên phải.
Chung quy sức lực của phụ nữ cũng có hạn, bà ta chỉ dịch cái ghế sô pha lớn, cũng không thể ngay lập tức bắt được Nhan Ký Vân.
Không thể để cho mẹ Lý tìm được mình, cũng không thể để bà ta đuổi theo mãi, chạy nguyên một buổi tối thế này, bà ta có đủ sức thì cậu cũng không chịu nổi.
Nhan Ký Vân lợi dụng thời gian chui dưới gầm ghế quan sát phòng khách, thấy công tắc đèn thì lập tức lóe lên ý tưởng.
Nếu như trong thời gian ngắn nhất có thể tắt đèn, sau đó trốn vào một góc khuất.
Hiện giờ mụ đàn bà kia vẫn luôn có thể theo dõi động tĩnh của cậu, nhưng nếu tắt đèn rồi bật lại, bà ta sẽ mất khả năng phán đoán vị trí của cậu, cậu có thể tránh thoát khỏi bà ta.
Nhan Ký Vân quyết định chui ra khỏi ghế, mụ đàn bà còn đang muốn dời cái ghế sô pha bên phải.
Khoảnh khắc tay bà ta nhấc cái ghế, cậu lao thẳng tới công tắc đèn phòng khách, mượn lực từ đống thùng giấy rải đầy đất nhảy lên, giơ chân trước đè lên công tắc.
Tách một tiếng, đèn phòng khách phụt tắt, mụ đàn bà đang đuổi tới lập tức loạng choạng trong bóng tối.
Nhan Ký Vân mượn bóng tối chui về dưới gầm giường phòng Lý Mục Dương, bà ta sẽ tạm thời không nghĩ ra chỗ trốn của cậu.
Mụ hùng hổ đi bật đèn, sau đó tiếp tục lục tung phòng khách tìm Nhan Ký Vân.
"Súc sinh chết tiệt, đừng để tao tìm được mày, tìm được tao sẽ nấu mày lên!"
Lúc này Lý Mục Dương lặng lẽ chui ra khỏi gầm giường, đi tới đóng cửa trong tiếng chửi rủa của mẹ mình, dũng cảm khóa chốt.
Đây là chuyện bé con chưa từng làm.
Cậu bé thì thầm với Nhan Ký Vân đang ở dưới gầm giường: "Bà ấy, không vào được.
Cậu ra, ngoài đi."
Mẹ Lý không tìm được Nhan Ký Vân, đầu tiên là chửi mèo đen một trận, sau đó là chửi chồng, cuối cùng không giải quyết được gì, về phòng đi ngủ.
Cuối cùng Nhan Ký Vân cũng thở ra được một hơi, nằm im dưới giường không muốn nhúc nhích.
Cậu nghiêng tai nghe ngóng một hồi, xác nhận bên ngoài không còn tiếng chửi bới hay tiếng bước chân của mẹ Lý thì mới bò lên giường Lý Mục Dương nằm ngủ.
Cậu nhận được bình yên trong chốc lát, chỉ là bụng hơi đói, cực kì hối hận vì đã chọn không ăn đống đồ ăn cho mèo mình luôn ghét bỏ.
Đói quá…
[Phòng phát sóng]
"Mèo nhỏ thông minh quá, tôi thích game nâng cấp chủng loại streamer thế này!"
"IQ của streamer mèo cũng cao phết."
"Mẹ Lý bị xoay mòng mòng luôn, sao tôi lại thấy buồn cười thế nhỉ?"
"Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến Lý Mục Dương đi ngủ khi chỉ số sinh mạng vẫn còn ở 90% đấy."
"Không nói nhiều, khen thưởng!"
"Tôi quá là thất vọng, mẹ Lý lại không bắt được mèo nhỏ, mẹ Lý ăn hại vãi!"
Lúc này, những người chơi vẫn luôn ngồi xổm dưới lầu vừa thương lượng ra vài kế hoạch tác chiến, nhưng một giây trước khi họ đưa chân, tiếng động ầm ĩ trong căn hộ 6002 đã biến mất, đèn cũng tắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!