Chương 45: (Vô Đề)

Mấy ngày sau, Ân Dao phát hiện dường như những tin nhắn WeChat Tiêu Việt gửi tới đều tiếp diễn hình thức này. Vài lần khi anh kể gì đó thì đều muốn chụp ảnh cho cô xem, ví dụ như anh nói kết thúc công việc thì sẽ chụp ảnh khung cảnh trường quay có phần hỗn loạn. Có khi không nhắn lời nào mà chỉ gửi ảnh mèo con chó con, khiến cho Ân Dao sắp nhớ rõ đám thú nhỏ xung quanh trường quay của anh luôn rồi. Hai người cứ liên lạc dựa vào điện thoại và WeChat như thế.

Trong tay Ân Dao dồn mấy hạng mục, ngày thứ ba sau khi Tiêu Việt đi, cô đến Hongkong. Trong thời gian đó cô không nhìn tới Weibo, tới hôm về trở về nhận được ảnh chụp màn hình Tiết Phùng Phùng gửi qua thì mới biết bộ ảnh cô chụp cho Tiêu Việt đã lên hot search rồi. Weibo chính thức của bên tạp chí đăng hình trang bìa đã hoàn chỉnh, lại thả thêm một ít ảnh hậu trường. Weibo chính thức của Yin Studio cũng đăng một số ảnh hậu trường khác. Thế là dễ dàng nhận được độ thảo luận rất lớn.

Tiết Phùng Phùng cũng rất rảnh rỗi, còn chụp một vài bình luận nhận được nhiều like cho cô xem. Toàn là lời bày tỏ cảm xúc một cách khoa trương lại rất giàu hình tượng của người hâm mộ. Cái gì mà "đẹp trai tới nghẹn ngào", "thanh máu cạn khô rồi", "vừa ham muốn vừa trong sáng" các kiểu. Dường như tấm đeo kính là được yêu thích nhất. Giữa một rừng "a a a a", có một bình luận tương đối khác biệt:

"Dưới ống kính của Ân Dao lão sư, trong mắt ca ca giống như có ngôi sao."

Quả nhiên, không thể đánh giá thấp năng lực thổi phồng của fans. Mấy cô nàng này luôn luôn có thêm nhiều lời màu mè hơn nữa.

Tối hôm đó, Ân Dao cũng nhận được tin nhắn WeChat của Hoàng Uyển Thịnh gửi tới. Cô ấy mới quay phim điện ảnh ở châu Phi, vừa về nước chưa đến hai ngày. Lúc thấy tin tức trên mạng thì cô ấy đã thầm đoán, sau đó mới được Ân Dao xác nhận. Hoàng Uyển Thịnh rất có ý hóng hớt mà hỏi rằng: Chừng nào mời mình ăn cơm?

Ân Dao trả lời: Cậu không cần vào tổ sao? Vậy thứ hai đi.

Đến thứ hai, người mời ăn cơm lại không phải Ân Dao. Ban đầu cô muốn bù đắp sinh nhật cho Tiết Phùng Phùng nên cẩn thận chọn nhà hàng, kết quả vừa khéo chạm mặt cậu chủ nhỏ, thế là được miễn phí luôn. Vốn tưởng Cận Thiệu ở quán bar, không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này. Ngoại trừ Cận Thiệu, còn có anh trai cô. Cận Thiệu bảo cô qua phòng khách đằng kia chào hỏi, nhưng Ân Dao không đi. Ai ngờ trước khi về lại chạm mặt ở cửa thang máy.

Chuyện này vốn không phải chuyện lớn gì, chẳng qua là Ân Dao đang phải dìu con ma men Tiết Phùng Phùng.

Tạ Vân Châu vừa mới kết thúc cuộc xã giao, uống một ít rượu nhưng mặt không đỏ lắm. Anh ta mặc áo sơ mi màu xám đậm, cầm áo khoác trong tay.

Ân Dao gọi một tiếng "anh". Anh ta gật đầu, hỏi: "Uống rượu à?"

"Uống một chút." Ân Dao ngoan ngoãn trả lời, nhìn khuôn mặt anh ta, cô thầm nghĩ chẳng phải anh cũng uống đó thôi.

Tạ Vân Châu không nói gì thêm, chỉ căn dặn: "Có rảnh thì về ăn cơm".

Ân Dao lại ngoan ngoãn gật đầu.

Ánh mắt Tạ Vân Châu ngừng mấy giây trên người cô, rồi dời sang bên cạnh. Nhận ra anh ta nhìn qua, Hoàng Uyển Thịnh nở nụ cười nhưng không lên tiếng chào hỏi. Vẻ mặt Tạ Vân Châu thoáng cứng lại rồi thu hồi ánh mắt. Ân Dao phát hiện ra chi tiết vi diệu này nhưng cô giả vờ không thấy.

Thang máy đến bãi đỗ xe, ai nấy lên xe của mình, lái xe thuê mà Ân Dao gọi cũng đã đến. Cô đưa Tiết Phùng Phùng về trước, rồi mới về nhà mình. Thời gian đã muộn, tắm rửa với dọn dẹp xong, Ân Dao nằm dài trên giường.

Tiêu Việt gửi WeChat tới, nói anh đã kết thúc công việc.

Ân Dao gửi tin nhắn giọng nói cho anh: Về khách sạn rồi hay là đang trên đường?

Anh cũng gửi tin nhắn giọng nói giống như thế, giọng anh có hơi uể oải, bảo rằng đang ở khách sạn.

Ân Dao hỏi: Có phải mệt lắm không?

Anh đáp qua loa: Vẫn ổn.

Ân Dao: Anh tranh thủ thời gian đi tắm đi.

Tiêu Việt: Ừ.

Vẫn luôn thế này, nếu anh xong việc muộn thì Ân Dao không trò chuyện lâu với anh, chỉ thúc giục anh mau nghỉ ngơi. Như mọi khi, cô ước chừng thời gian anh tắm, khoảng hai mươi phút sau, nhắn một câu "Ngủ ngon".

Tiêu Việt cũng hồi âm hai chữ như thế.

Chưa được ba phút, bỗng nhiên lại nhắn một tin: Có thể gọi video không?

Ân Dao ngạc nhiên, họ chưa từng gọi video trên điện thoại. Cũng không phải ghét mà là... không ai đề cập tới chuyện này. Cho nên bỗng dưng Tiêu Việt nói như vậy, khiến cô cảm thấy có hơi kì lạ.

Ân Dao hỏi: Sao vậy?

Tiêu Việt: Không có gì, muốn nhìn em thôi.

Ân Dao đang mặc một bộ váy ngủ tơ tằm hai dây cổ áo rất thấp. Thoạt tiên cô cúi đầu nhìn thử, cân nhắc xem có cần tìm bộ đồ trong tủ quần áo tròng vào hay không. Ngẫm lại thì cảm thấy gọi video với bạn trai mình chắc không cần phải quá để ý tới chuyện áo quần chỉnh tề hay không chỉnh tề đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!