Chương 44: (Vô Đề)

"..."

Nhất thời Ân Dao không dám chắc rằng anh đang nghiêm túc hỏi vấn đề này hay là cố ý. Rõ ràng đâu phải tên ngốc, một sự thật đơn giản như vậy thì có thể có nguyên do gì chứ?

"Anh thật sự không biết hả?" Cô nói.

"Anh muốn nghe em nói."

... Thế hóa ra là muốn nghe lời bùi tai?

Hết lần này tới lần khác lời lẽ của anh rất nghiêm túc, không có chút xíu ý bông đùa với Ân Dao, cô cũng không thể ậm ờ cho qua. Thật ra ngẫm lại chuyện này vẫn có một chút ý nghĩa khó mà ngang hàng. Lúc trước anh bảo cô ném đi, tin nhắn đó đúng là rất tuyệt tình. Hiện giờ cũng do anh nhắc lại trước, thể hiện một điều rằng mặc kệ chuyện này như thế nào thì anh đều chiếm ưu thế.

Việc này nếu là trước kia, Ân Dao nhất định sẽ không chịu thua, ít nhất cũng phải hỏi ngược một câu "Anh bảo em vứt thì em vứt, em sợ anh à". Nhưng bây giờ cô sẽ không đấu võ mồm như thế với anh. Biết anh dốc lòng thế nào vì mối quan hệ này nên cô không đành lòng chơi mấy nước cờ dư thừa với anh.

"Em muốn ném, nhưng không làm được, không nỡ." Trong tay cô vẫn cầm đôi tất, cô chồm người qua, đè lên người con gấu trúc bên chân anh: "Bởi vì thích anh."

Cả bộ ngực của gấu trúc xẹp xuống, Ân Dao nắm một cánh tay của nó.

"Là nói thật."

"Anh đâu nói không tin." Lời vừa nói xong, đôi môi hơi mím lại, màu đỏ nhàn nhạt.

Ân Diêu nhìn thấy khóe độ cong khóe miệng anh, tâm trạng cũng phập phồng theo. Cô nghiêng người qua, gần đến mức có thể ngửi được mùi nước cạo râu trên mặt anh: "Có phải muốn nghe cái này không."

Cô duỗi ngón tay ra sờ cái cằm vừa mới cạo râu: "Hơi đỏ, bị xước rồi?"

"Ừ."

"Sao buổi tối còn phải cạo?" Rõ ràng gốc râu cũng chưa ra dài mà.

"Sợ đâm vào em." Vừa dứt lời, anh đột nhiên nghiêng người qua.

Không biết con gấu trúc dưới gối Ân Dao đã bị ép thành hình dạng gì, thân thể cô không vững, thoáng chốc lảo đảo, trượt chân từ trên bụng gấu trúc xuống, ôm Tiêu Việt ngã xuống thảm. Đầu vừa khéo kề sát vào cửa sổ sát đất. Chẳng ngờ tay Tiêu Việt lại nhanh hơn một bước, vốn muốn bảo vệ đầu của cô, kết quả tay lại cọ dọc theo cửa sổ thủy tinh xuống, bị đập rất mạnh.

Ân Dao giật nảy mình: "Sao rồi, có phải đau lắm không?"

Tiêu Việt lắc đầu: "Không sao."

Ân Dao muốn ngồi dậy nhìn tay anh nhưng vai cô bị ấn xuống.

"Em lặp lại lần nữa đi."

"Cái gì..."

"Thích anh."

"..." Ân Dao bật cười, nhìn vào đôi mắt trong veo của anh: "Ờ, thích anh."

Mí mắt cô chớp chớp, bị chiếc đèn treo phía trên chiếu vào nên hơi khó chịu, lông mi cô nheo lại, một hai giây sau, đôi mắt bị bàn tay Tiêu Việt che lại. Cô vừa định lên tiếng thì một đôi môi mềm mại đặt lên môi cô lặng yên không một tiếng động. Anh không có thêm động tác nào quá giới hạn, cứ thế che mắt Ân Dao mà hôn một hồi. Sau đó đỡ cô dậy rồi đưa tay kéo con gấu trúc đã bị đá ra xa xa.

Ân Dao đoán tâm trạng anh rất tốt, còn chưa muốn ngủ, có thể muốn chơi thêm một lát. Cô hỏi: "Không mang tất?"

Tiêu Việt: "Không lạnh."

Ân Dao sờ thử mắt cá chân anh, cảm thấy âm ấm nên cũng tùy ý anh.

"Ăn chè không?" Trông thấy ánh mắt nghi hoặc của anh, cô cười: "Em đi lấy."

Buổi tối Ân Dao đem về từ chỗ Cận Thiệu, cô nghĩ hiện giờ anh gầy, ăn một chút cũng không sao. Cô vào phòng bếp lấy ra, múc một muỗng cho anh ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!