Chương 38: (Vô Đề)

Ân Dao có chút mất hồn đứng ở đó, mãi đến khi Hoàng Uyển Thịnh quay người lại vẫy tay với cô, cô mới đi qua. Ân Dao chắc chắn Tiêu Việt cũng nhìn thấy cô, bởi vì bước chân anh rõ ràng khựng lại một chút. Nếu như không phải vì chỗ ngồi của anh ở đây nên buộc phải vòng qua lối đi nhỏ này, phải chẳng anh sẽ không bước tới? Vấn đề này, không có thời gian để suy nghĩ.

Hoàng Uyển Thịnh kéo tay Ân Dao, đang muốn khen lễ phục của cô thì khóe mắt liếc thấy Tiêu Việt đã đến gần, cô ấy liền quay sang cười với anh.

Tiêu Việt đi tới chào hỏi cô ấy, gọi một tiếng "chị Uyển Thịnh".

Từ sau khi "Minh nguyệt" phát sóng, tình cảm chị em nhà họ Triệu ở bên ngoài khá được thổi phồng. Trong phim tình cảm giữa họ khiến người ta xúc động, ngoài phim thì fan hai nhà cũng hòa hợp, tới bây giờ vẫn gọi họ là "Tỷ tỷ", "đệ đệ". Tháng trước có buổi tuyên truyền, đều là mấy diễn viên chính tham gia. Phần giao lưu còn ổn, nhưng đến phần chơi mấy trò sinh động như kiểu gameshow thì với tính cách của Tiêu Việt hiển nhiên không mấy thích ứng.

Bởi vì nguyên nhân là Ân Dao nên Hoàng Uyển Thịnh quan tâm anh hơn một chút so với người khác, ở hiện trường dẫn dắt anh, qua vài lần hai người cũng thân thiết hơn không ít. Tiêu Việt nghe lời cô ấy, cuối cùng không còn gọi là "cô Hoàng" nữa. Ban nãy lúc Hoàng Uyển Thịnh thấy anh ở khu vực phỏng vấn, cô ấy chợt nảy ý định trêu Ân Dao. Tất nhiên lúc này cô ấy rất muốn hoàn thành ý định này.

"Mới thấy chỗ ngồi của cậu, hình như ở bên kia" Cô ấy cười chỉ phương hướng cho Tiêu Việt rồi quay đầu vỗ tay Ân Dao: "À, mình quên lấy túi, cậu đợi mình một lát." Nói xong liền đi về phía bàn rượu bên kia đi.

Chỗ này chỉ còn lại hai người. Một bên là khu vực phỏng vấn thảm đỏ ồn ào, một bên là đại sảnh dạ tiệc náo nhiệt, thỉnh thoảng có người đi dọc theo hành lang. Ân Dao nhẹ nhàng nhấc váy, đứng sang bên cạnh. Cô ngẩng đầu, thấy Tiêu Việt chưa đi mà đang nhìn cô. Ân Dao hơi bất ngờ, cô tưởng anh nói chuyện với Hoàng Uyển Thịnh xong sẽ đi chứ...

Đứng gần như thế cô mới phát hiện ra anh đã gầy đi, cũng đen hơn một chút, dù sao cũng ở lại Tây Bắc gần nửa năm mà. Nhìn chung thì da anh vẫn đẹp, đổi lại là người khác chưa biết sẽ thô cỡ nào. Có lẽ do gầy và tóc cắt ngắn nên so với trước kia thì khuôn mặt anh trở nên góc cạnh hơn. Chẳng rõ là nguyên nhân này hay là cái gì khác, thoạt trông anh trưởng thành hơn một chút. Nếu chỉ bàn về gương mặt này, Ân Dao cảm thấy dù cả đời cũng không nhìn đủ.

Nhưng cũng không thể nhìn hoài như vậy, cô muốn nói gì đó, nhưng không tìm được lời mở đầu. Lần cuối liên lạc đã là hai tháng trước, khi đó anh còn chưa quay xong, vẫn đang ở Tây An. Bọn họ qua quýt gọi một cuộc điện thoại, chuyện đã nói xong nên cũng không còn lý do gì tìm anh nữa. Liên lạc như bạn bè là chuyện không mấy thực tế. Cũng không ai thiếu một người bạn. Lòng bàn tay Ân Dao không ngừng nóng lên, cô nắm làn váy, thấy có người đi tới, cô lại nhích sang bên cạnh.

Lúc ngẩng đầu lần nữa, cô mỉm cười với Tiêu Việt: "Lần đầu tiên thấy anh mặc vest."

Vừa này từ xa xa trông thấy cô cũng có chút ngạc nhiên, dường như anh có thể khống chế bất kể phong cách gì, luôn khiến người ta có cảm giác mới mẻ. Thật ra Ân Dao muốn khen một câu "Đẹp lắm", nhưng lời này quanh quẩn ở đầu lưỡi rồi nuốt trở vào. Cô kiểm điểm lại tật xấu của mình, không thể tái phạm với anh nữa. Ân Dao nhìn vào đôi mắt Tiêu Việt, không biết giờ phút này anh đang nghĩ gì.

Ánh mắt của anh bình thản, nghe cô nói thế cũng chỉ gật đầu một cái, môi mím nhẹ, hình như không có ý định mở miệng.

Nếu không muốn nói chuyện, sao còn đứng ở đây không đi?

Ân Dao khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy mình vô lý. Nhưng cô không có cách nào kiềm chế nỗi lòng mình phập phồng vì anh, lòng bàn tay đã bị mồ hôi thấm ướt. Kiểu hồi hộp thế này thật vô nghĩa. Cô cụp mắt không nhìn Tiêu Việt nữa, tầm mắt dừng trên giày da không nhuốm bụi trần của anh.

Lúc này, đằng trước có người quen đi tới, chưa kịp thấy người mà giọng đã vang dội: "Cô Ân!"

Là tổng biên tập của một tạp chí thời trang trước kia hợp tác, có quan hệ rất tốt với Tiết Phùng Phùng. Ân Dao tiến lên chào hỏi, đối phương bắt tay cô, khen lễ phục của cô cực kỳ đẹp, vừa thần tiên lại vừa gợi cảm. Trò chuyện một hồi lâu, Ân Dao quay đầu lại, phát hiện Tiêu Việt đã đi rồi.

Ân Dao đứng đó một lúc lâu mới thấy Hoàng Uyển Thịnh bước tới. Lấy cái túi mà lâu như vậy, Ân Dao có ngốc đi nữa cũng biết là cố ấy cố ý. Lúc vào toilet, Ân Dao hỏi một câu, Hoàng Uyển Thịnh tỏ vẻ vô tội: "Mình không biết cậu ấy muốn tới, duyên phận của hai người mà."

Ân Dao vừa rửa tay vừa nói: "Mình không đần đâu."

Hoàng Uyển Thịnh cười, liếc nhìn cô một cái rồi nói khẽ: "Cậu cũng biết trước giờ mình không muốn chủ động quản chuyện của người ta, nhưng mà... Thật sự cậu giống như vẫn rất thích cậu ấy, mình không thể làm gì khác ngoài tự quyết định thôi."

Ân Dao không phủ nhận điều gì.

"Sao rồi? Chắc không đến mức chẳng nói câu nào chứ?" Hoàng Uyển Thịnh hỏi.

"Nói rồi." Ân Dao cúi đầu cười cười, dường như có phần bất đắc dĩ: "Anh ấy không để ý tới mình."

Tiệc rượu đêm nay long trọng lại náo nhiệt, nhưng Ân Dao lại không quan tâm. Cô ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn về bên trái, dưới ánh đèn người kia ngồi yên lặng. Trái phải anh đều là diễn viên nữ, không thấy anh nói chuyện với ai. Sau đó cô không còn cơ hội gặp riêng anh nữa.

Lúc tan cuộc ai nấy tự mình lái xe đi, Ân Dao tạm biệt Hoàng Uyển Thịnh ở bãi đỗ xe. Nhìn thấy Hoàng Uyển Thịnh lên xe bảo mẫu đi rồi, cô vẫn đứng nguyên một chỗ, bởi vì Tiết Phùng Phùng còn đang tán gẫu với nhóm tổng biên tới quên trời đất. Ân Dao đứng ở bãi đỗ xe, gọi tài xế của studio lái xe ra.

Cô cúp máy, vừa bỏ di động bỏ vào trong túi, quay đầu lại đã nhìn thấy có người từ thang máy bước ra. Ân Dao hơi sững người, cô thu hồi ánh mắt. Đằng trước có một chiếc xe màu đen lái tới gần, dừng ở một chỗ không xa. Cửa sau xe bị đẩy ra, Tiểu Sơn thò ra nửa người. Người đầu tiên cậu ta nhìn thấy không phải Tiêu Việt.

"Cô Ân?" Cậu ta kinh ngạc nhảy xuống xe, bước tới mấy bước.

Ân Dao cười chào: "Tiểu Sơn."

"Trùng hợp quá." Tiểu Sơn cười toe toét, mắt nhìn về phía Tiêu Việt ở sau lưng cô. Nhất thời không biết tình hình bây giờ là thế nào nên cậu ta không dám nói lung tung, đành phải cười lúng túng: "Cô cũng tới đây dự đêm tiệc từ thiện sao?"

Ân Dao gật đầu.

"Vậy cô lái xe sao? Hay là bọn em đưa cô đi nha?" Cậu ta liếc nhìn Tiêu Việt, ra hiệu với anh, lại nghe Ân Dao nói: "Không cần đâu".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!