Chương 33: "Anh không tin em"

Sáng sớm hôm sau khi Ân Dao chuẩn bị đi làm, Tiêu Việt còn đang ngủ. Lúc cô rời giường rất cẩn thận nhưng vẫn khiến anh thức giấc, anh mở to mắt mơ màng.

Ân Dao khẽ nói: "Không có gì đâu, anh ngủ tiếp đi."

Anh sờ tay cô, nhẹ kéo lại rồi tiếp tục nhắm mắt, nửa khuôn mặt vùi vào trong chăn. Gần như trong chớp mắt ấy Ân Dao không muốn đi, đáy lòng thật sự tranh đấu một hồi rồi chậm rãi đẩy ngón tay của anh ra, đứng dậy xuống giường.

Cả một cái ngày trời làm việc, gần như không có lúc rảnh rỗi, chỉ có thể chờ tới giờ cơm trưa mới sờ đến điện thoại, nhắn cho anh một tin, nhưng tổng cộng không nói được mấy câu. May mắn buổi tối kết thúc công việc không trễ lắm. Khi Ân Dao về nhà, Tiêu Việt đang tựa trên ghế sofa xem kịch bản, mặc bộ quần áo ở nhà mà trước đó cô mua. Nghe thấy động tĩnh cánh cửa, anh đưa mắt nhìn qua, có hơi ngạc nhiên.

Không ngờ cô về sớm như vậy.

Ân Dao cười với anh: "Thay quần áo đi, ra ngoài chơi."

Dạo này Cận Thiệu muốn làm đồ ngọt trong quán bar. Ân Dao cũng không hiểu nổi cái chỗ lỗ vốn như vậy có cái gì hay để dày vò, nhưng ông chủ Cận rất hào hứng, thế là đêm nay có một hoạt động ăn thử đồ ngọt nho nhỏ. Dĩ nhiên không phải mở cho người ngoài, vốn dĩ chỗ hắn cũng chẳng có mấy người khách. Đơn giản là tự làm chơi, còn đặc biệt gọi Ân Dao. Ân Dao rất sẵn lòng tới, một mặt là cô thích đồ ngọt, một mặt khác, cũng muốn đưa Tiêu Việt đi chơi, muốn thấy anh vui vẻ một chút.

Ân Dao đổi giày ở cửa, Tiêu Việt đứng dậy hỏi cô đi đâu.

"Đi ăn ké, sẵn tiện gặp bạn của em luôn." Ân Dao nói: "Thực ra thì quán cậu ta ế lắm nên không có nhiều người đâu, anh muốn đi không?"

Tiêu Việt gật đầu.

Thay quần áo xong, phát hiện Ân Dao còn ở trong phòng chứa quần áo chưa ra, anh bèn đi tới cửa nhìn thử xem. Ân Dao đã đổi bộ đồ màu trắng, đang cầm túi thử, cô quay đầu hỏi anh: "Anh thấy cái nào đẹp?"

Hiếm khi thấy cô cũng xoắn xuýt phối đồ giống như những cô gái bình thường, dáng vẻ cau mày... hơi dễ thương.

Tiêu Việt trả lời: "Màu đen."

Ân Dao nghe lời anh.

Lúc đến nơi đã hơn tám giờ, quả đúng như Ân Dao nghĩ, cũng chẳng náo nhiệt hơn bình thường bao nhiêu. Chỉ lưa thưa mấy bàn, cô đảo mắt một vòng rồi dẫn Tiêu Việt tới quầy bar.

Từ xa, Cận Thiệu nhìn thấy hai người bọn họ vào cửa, hơi nhướng mày. Chờ hai người tới gần, hắn làm ra vẻ tươi một cách cười khoa trương với Ân Dao, nom giống đóa hoa mẫu đơn to.

Ân Dao không thèm để ý tới mặt mũi tràn đầy xán lạn của hắn, cô nói với Tiêu Việt: "Cận Thiệu, ông chủ nơi này, hồi nhỏ chơi chung với em, anh không cần khách khí với cậu ta."

Cận Thiệu làm ra vẻ đau lòng: "Chỉ giới thiệu cho người ta? Trọng sắc khinh bạn." Quay đầu nhìn về phía Tiêu Việt, biểu cảm cũng thay đổi, hắn cười nhạt nói: "Rất vui được biết cậu, nghe Dao Dao nói qua rồi, hoan nghênh hạ cố ghé thăm."

Nói xong thì bưng một ly rượu cho anh.

"Cảm ơn." Tiêu Việt nhận lấy, nghiêng đầu nhìn Ân Dao một chút.

"Anh uống đi." Ân Dao cười nói: "Em thử hết rồi, hôm nay không uống rượu. Lúc về em lái xe."

Cận Thiệu tràn đầy hứng thú mà nhìn hai người bọn họ tương tác. Hắn thầm nghĩ gu của Ân Dao đúng là chẳng có quy luật, không chỉ mặt không cùng kiểu mà tính cách cũng khác biệt lớn như thế. Người trước đó dẻo mồm, hoạt bát, hiểu chuyện, còn người này hoàn toàn không phải.

Tiêu Việt cúi đầu uống rượu, Ân Dao chú ý tới chỗ ca sĩ đàn hát bên kia, thật lòng bội phục trình độ có mới nới cũ của Cận Thiệu: "Lại đổi người à?"

"Đúng rồi đó." Cận Thiệu có chút đắc ý nói: "Người này dáng dấp được lắm đúng không? Có phải rất giống cậu người mẫu theo cô trước kia không, đều là mắt một mí..."

Hắn ta nói mà không biết giữ mồm giữ miệng, bị Ân Dao hung dữ lườm một hồi. Hắn cười nhạo nhún vai, gọi người mang đồ ngọt lên cho cô, rồi hắn đi tới bàn bên cửa sổ chào hỏi mấy người khách.

Ân Dao quay đầu nhìn Tiêu Việt, nhìn thẳng vào mắt anh, anh không nói gì. Sau đó mắt anh liếc qua nhìn người ca sĩ nọ, xem xong lại tiếp tục uống rượu, nói vẻ thờ ơ: "Đúng là rất giống."

Ân Dao: "..."

Đột nhiên cô rất muốn đánh Cận Thiệu.

Chuyện Chu Thúc khó khăn lắm mới qua, bây giờ lại bị lật ra, mà lần này cô hoàn toàn không thể nói được gì bởi vì những gì cần giải thích thì lần trước đều nói xong rồi, giờ chẳng còn gì mới để nói nữa. Ân Dao có hơi xấu hổ, ho khẽ một tiếng, cô sờ tay Tiêu Việt dưới quầy bar. Anh không cự tuyệt, mặc cô nắm chặt.

Nhân viên phục vụ mang đồ ngọt lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!