Chương 26: (Vô Đề)

Trên đường lái xe về, tâm trạng Ân Dao rất vui vẻ. Dọc đường, đi ngang qua tiệm thuốc, cô dừng xe ở ven đường. Chợt nhớ tới lời nói ban nãy của Tiêu Việt sau khi hôn xong, vẻ mặt của anh ngay lúc đó khiến Ân Dao cảm thấy buồn cười.

"Là em tự nguyện mà, liên quan gì tới anh". Cô nói.

Tiêu Việt muốn để cô chờ trong xe một lát, nhưng Ân Dao từ chối.

"Đừng gấp, em sẽ xử lý, anh không cần lo chuyện này."

Ân Dao cảm thấy có lẽ anh thật sự không có bao nhiêu kinh nghiệm, thành ra mới nói mấy câu mà lỗ tai đỏ ửng cả lên. Ân Dao nghĩ lại cảm thấy rất thú vị. Vừa rời khỏi tiệm thuốc, cô lại tiếp tục chìm đắm vào trong cảm xúc này, dù phải đi công tác, cũng không cảm thấy phiền muộn. Chỉ muốn mau mau làm xong việc để về gặp anh.

Một khi người ta có điều gì đó để chờ mong, dẫu thời gian lặp đi lặp lại một cách nhàm chán cũng trở nên đáng yêu. Nhưng tiếc một nỗi là, đâu phải mong muốn nào cũng có thể trở thành sự thật, luôn có sự biến đổi nào đó vượt ra ngoài kế hoạch ban đầu.

Lần chụp ở Thiên Tân này, tất cả đều là chụp ngoại cảnh, đòi hỏi điều kiện thời tiết và ánh sáng, nhưng hai thứ này đâu phải muốn có là được. Buổi trưa trời còn trong, sau bốn giờ chiều đột nhiên thay đổi. Mọi người phải vội vàng kết thúc công việc những vẫn chưa chụp xong. Nếu như không phải chạy đến Thiên Tân thì có thể trực tiếp bãi bỏ, sắp xếp kéo dài thời hạn. Nhưng bây giờ đã chụp một nửa rồi lại bị mắc kẹt ở đây thật là phiền phức.

Nếu như dời lại buổi khác, vậy thì còn phải đi tới đây một chuyến nữa, bên kia cũng sẽ không chịu kéo dài thời gian. Sau khi Ân Dao và bọn họ tích cực bàn bạc, cuối cùng cũng thống nhất, quyết định dời sang sáng hôm sau chụp bổ sung.

Thế là ban đêm phải ở lại Thiên Tân.

Chạng vạng, lúc Ân Dao nhắn tin cho Tiêu Việt, anh không nói thêm gì, chỉ đáp "Được". Đến tối cô gọi điện cho anh mới nhận ra rằng có lẽ anh cũng có chút thất vọng.

"Bọn họ tìm em chụp mà không kiểm tra dự báo thời tiết trước sao?" Ngữ khí của anh có vẻ thờ ơ hỏi một câu như vậy, nhưng qua ống nghe giọng anh có vẻ còn trầm hơn khi đối mặt nói chuyện.

Ân Dao lờ mờ ngửi được mùi hờn dỗi của ai kia, cô trả lời: "Đã tra rồi, nhưng đâu thể không có thay đổi bất ngờ chứ. Các anh quay phim không phải cũng sẽ như vậy sao, có rất nhiều yếu tố không cách nào kiểm soát được. Lúc cần trời trong chưa chắc trời đã trong, khi cần trời mưa cũng chưa chắc sẽ có mưa".

"Bọn anh dùng mưa nhân tạo" Tiêu Việt nói: "Dùng súng bắn nước áp lực cao."

"..." Ân Dao nghe giọng anh nghiêm túc giải thích thì buồn cười, sao anh đáng yêu thế. Trong đầu cô gần như có thể hình dung ra vẻ mặt của anh hiện giờ, hẳn là trông rất đứng đắn. Nếu như ở trước mặt cô, chắc rằng anh mắt của anh rất bình lặng, sẽ có vẻ hơi thâm sâu.

Tiếng cười của Ân Dao truyền qua ống nghe đến tai Tiêu Việt, anh không nói gì chỉ yên lặng lắng nghe, cô cười làm cho anh cảm thấy dễ chịu.

Ân Dao đi dọc theo cửa sổ sát đất hai bước, ngồi xuống ghế xích đu, nhẹ nhàng hỏi anh: "Anh đang làm gì đó?"

"Không làm gì hết" Anh nói: "Anh vừa mới từ siêu thị về."

"Ủa, anh mua đồ ăn hả?" Lúc Ân Dao ngồi xe lửa, bọn họ trò chuyện trên WeChat. Đã hẹn buổi tối sẽ ăn cơm cùng nhau, cô nói muốn ăn món anh nấu. Anh đã đồng ý, hỏi cô ăn gì để anh mua sẵn.

"Chưa mua." Tiêu Việt nói: "Đợi ngày mai em về."

"Được, nhưng mà có lẽ em sẽ về khá muộn. Phải tới studio trước, sau đó về nhà..." Ân Dao chợt ngừng lại rồi bảo: "Hay là anh tới nhà em đi." Nói đến đây mới nhớ ra một chuyện: "Ngày mai anh có rảnh không?"

Tiêu Việt: "Rảnh."

"Vậy một giờ chiều đươc không?"

"Được"

Cứ thế quyết định.

Tắt máy, Tiêu Việt nhận được tin nhắn của Ân Dao: Nếu em về muộn, anh tự vào nhà trước nha.

Cô đưa mật mã cửa nhà mình cho anh.

Sáng ngày hôm sau công việc kết thúc, Ân Dao không kịp nghỉ ngơi, về tới Bắc Kinh thì đi cùng Đinh Đinh tới studio. Tiết Phùng Phùng rủ Ân Dao đi nhà hàng ăn cơm nhưng cô từ chối.

"Tôi muốn về nhà." Cô nhanh tay thu dọn bàn làm việc.

Tiết Phùng Phùng nhìn cô một cách quái gở: "Cô gấp cái gì? Ăn cơm rồi về không được sao?"

"Mệt quá, tôi về ngủ." Ân Dao cũng không ngẩng đầu lên, cô nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!