Chương 24: (Vô Đề)

Tạ Vân Châu hơi sửng sốt nhưng trên mặt không để lộ biểu cảm gì, cũng không mở miệng bảo cô ngồi.

Cận Thiệu biết anh ta sĩ diện hão, nhưng bây giờ đã bày sẵn bậc thang mà còn không chịu đi xuống, người này đúng là...

Hắn im lặng ra hiệu cho trợ lý của Tạ Vân Châu, đối phương lập tức hiểu ý nói: "Cô Dao Dao, cô ngồi đây đi. Tôi gọi điện thoại bảo tài xế tới, còn ít đồ cần đem đến."

Ân Dao gật đầu: "Được".

Cận Thiệu "A" một tiếng: "Phải rồi, tôi cũng không ở đây lâu được, còn phải về nhà một chuyến, bà nội tôi thúc giục mấy lần rồi."

Ân Dao nhìn Cận Thiệu, hắn nháy mắt với cô. Sau đó quay đầu nhìn người trên giường bệnh: "Em đi nha, anh Vân Châu, anh phải chăm sóc tốt cho cái chân của anh đó!"

Tạ Vân Châu bị hắn quấy rầy cả buổi trưa nên bây giờ chẳng buồn nói gì thêm nữa, quăng cho hắn một ánh mắt xem như đáp lời.

Cận Thiệu sớm quen cái vẻ mặt khó ưa của anh ta nên không thèm để ý chút nào. Hắn nhích lại gần Ân Dao, mồm bật ra một câu bằng chất giọng Quảng Đông đầy méo mó: "Dao Dao à, tôi đi trước, tối tối tôi gọi điện cho cô."

Dạo này hắn ta cặp kè với một cô nàng người Quảng Đông, hôm nào cũng đùa cợt nên tạm thời quên đổi giọng, nói chuyện với Ân Dao cũng dùng cách nói tà lưa đó.

Tạ Vân Châu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sao cậu lại nói chuyện kiểu đó với Dao Dao?"

Tự dưng bị anh ta dạy dỗ nên Cận Thiệu ngớ ra.

Ánh mắt Tạ Vân Châu tối lại nhìn hắn: "Cậu bớt dùng mấy thói bậy bạ đó với Dao Dao đi."

Cận Thiệu sờ mũi, hiếm khi nhún nhường: "Dạ, anh Vân Châu, lần sau em không dám nữa." Từ nhỏ hắn đã có cái loại đức hạnh này, chỉ cần Tạ Vân Châu nổi giận, hắn sẽ ngoan ngoãn mấy phút.

Ân Dao đẩy hắn: "Đi mau đi."

Sau khi Cận Thiệu đi, Ân Dao ngồi xuống bên giường: "Anh phát cáu như vậy làm gì?"

Sắc mặt Tạ Vân Châu đen thui: "Em còn bao che cho nó?"

"Em bao che ai chứ?" Ân Dao nói: "Không phải em nói giúp cho Cận Thiệu, chỉ là em cảm thấy, anh bực mình thì có gì tốt đâu, chỉ tổ hại mình, anh không biết à?"

Thật sự tới nửa câu cũng không hợp rơ, Ân Dao âm thầm ngăn chặn cơn điên sắp bốc lên của anh ta. Sợ anh ta lại nói ra lời nào cay nghiệt thì cô sẽ nhịn không được mà cãi lại. Ân Dao bèn đứng dậy tự đi rót nước, phòng bệnh VIP này xịn ghê, vừa rộng rãi lại xa hoa, chẳng thiếu món gì. Ân Dao tùy ý ngó nghiêng một hồi mới bưng nước trở lại. Nghe Tạ Vân Châu nói: "Có sữa bò, tự rót uống đi." Giọng điệu của anh ta đã hòa hoãn rất nhiều, còn chỉ chỗ cho cô biết.

Ân Dao hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn gương mặt tái nhợt vì bị thương của người đàn ông này, cô hỏi: "Sao lại bị tai nạn? Anh tự lái xe hả?"

Tạ Vân Châu gật đầu nhẹ, cũng không kể rõ nguyên nhân xảy ra tai nạn.

Ân Dao: "Người thận trọng như anh sao lái xe cũng không biết cẩn thận? Với lại anh có tài xế mà, bản thân không lái được thì đừng có ra vẻ chứ."

Tạ Vân Châu lạnh mặt nhìn cô: "Không nói được câu nào dễ nghe sao?"

Ân Dao im lặng một hồi rồi hỏi: "Chân sao rồi?"

"Còn sao nữa?". Anh ta đáp: "Đâu có khỏi nhanh được."

Ân Dao đành nói: "Vậy anh ráng dưỡng thương cho tốt đi." Dù sao cũng có người chăm sóc anh ta, cũng chẳng tới phiên cô quan tâm.

Đến đây, cô không biết nói thêm gì nữa. Thật ra thì bầu không khí đã khá hơn nhiều rồi, không còn giương cung bạt kiếm nữa. Kể từ đợt cãi nhau lần trước đến giờ, hiếm khi có thể bình yên một lúc thế này.

Hai người đều trầm mặc, lát sau, Tạ Vân Châu đột nhiên lên tiếng: "Hay là dọn về nhà sống đi."

Anh ta nói "dọn về nhà", là bảo Ân Dao chuyển về nhà anh ta. Có một thời gian, quan hệ của hai anh em khá tốt, Ân Dao nghe lời anh ta, dọn đồ khỏi nhà Tiết Phùng Phùng chuyển sang nhà anh ta ở hai tháng. Sau đó hễ mở mồm ra là như nước với lửa, vậy là Ân Dao dọn đi.

Giờ anh ta đề cập đến chuyện này, dĩ nhiên là Ân Dao từ chối. Nhưng lần này cô uyển chuyển hơn nhiều: "Thôi, không phải anh thấy rồi sao? Chỗ em ở cũng không tệ. Mặc dù không bằng nhà anh, nhưng cũng đủ rồi."

"Cô..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!