Ân Dao bừng tỉnh trong nháy mắt
- thì ra nhà này không phải chỉ mình Chu Thúc sống.
Anh chàng kia rõ ràng vừa mới ngủ dậy, đầu tóc vì ngủ mà rối bù còn có một mảng hơi vểnh lên. Anh nghiêng người dựa vào lưng sô pha, cúi đầu nhẹ nhàng kéo mác trên cổ áo T
-shirt, không che đậy. Vai gáy và đường cong cánh tay lộ ra khá thu hút người ta.
Ân Dao giơ tay lên lau nước trên mắt.
Tiêu Việt gỡ sạch mác áo, cầm trong tay cái T
-shirt đã lật mặt. Anh đi về phía phòng vệ sinh, vừa nhấc mắt thì thấy một người phụ nữ trước bồn rửa tay.
Tiêu Việt hơi sững người, dừng bước.
Anh cứ nghĩ là Chu Thúc rửa mặt.
Nhìn nhau vài giây hai người đều phản ứng lại.
Ân Dao nhìn lông mày đen nhánh của anh khẽ chau.
Cô cất lời: "Xin lỗi".
Tiêu Việt gật đầu nhẹ, không nói gì, anh xoay người trở lại mấy bước, mặc áo vào.
Ân Dao cầm lấy cái khăn lông vừa rồi dùng rửa mặt, vắt khô nước rồi đi ra ngoài, trả phòng vệ sinh lại cho anh. Cô vừa lau mặt vừa đi về phía phòng của Chu Thúc.
Tiêu Việt liếc nhìn chiếc khăn trong tay cô sau đó thu tầm mắt lại và vào nhà vệ sinh. Giá đồ đặt trên bồn rửa tay đã trống trơn, khăn mặt mà Ân Dao dùng là của anh. Tiêu Việt rửa mặt xong, thuận tay rút hai tờ giấy lau mặt. Anh về phòng cầm di dộng thì thấy Chu Thúc nhắn một tin WeChat lúc 6 giờ sáng. Nhờ anh chăm sóc Ân Dao thay hắn, chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Tiêu Việt không trả lời, vứt điện thoại lên bàn.
Lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa, anh quay đầu. Ân Dao đứng ngoài cửa, mặt cô đã lau khô, không còn bộ dạng mặt mày đầy nước như khi nãy. Cô cười với anh, hỏi anh có thể cho mượn dây sạc điện thoại hay không. Tiêu Việt xoay người đi tới cuối giường, tìm trong ba lô.
Ân Dao dựa vào khung cửa nhìn phòng anh một chút, không giống phòng của Chu Thúc lắm. Căn này lớn hơn một tí, có cửa sổ, có bàn học, mặt tường rất sạch sẽ không có dán báo ảnh sặc sỡ, trên cửa sổ có đàn ghi ta.
Lúc cô dời mắt về phía chiếc giường đằng kia thì tầm mắt bị chặn lại. Tiêu Việt đi tới đưa sạc điện thoại cho cô.
Khoảng cách gần như vậy, Ân Dao nhìn rõ được gương mặt anh, da dẻ rất đẹp, nghiêng về trắng làm nổi bật đôi môi hồng hồng. Cô để ý thấy mắt anh rất đen, lông mi dài, mắt hai mí hình quạt.
Cô nhận dây sạc, nói cảm ơn với anh rồi trở về phòng sạc điện thoại, khởi động máy lần nữa.
Màn hình sáng lên, Ân Dao nhìn thời gian, đã là 10 giờ 20 phút sáng.
Tiếp theo là chuông báo một đống tin nhắn.
Ân Dao nhìn một lượt, chỉ trả lời hai người. Một là Tiết Phùng Phùng, quản lý khác trong công ty của cô. Tiết Phùng nói tối nay cô phải về để xác định lịch chụp với cô, bảo cô để thời gian trống sau tám giờ tối. Ân Dao hiểu ý, cô nhắn: Được.
Người còn lại là Chu Thúc. Hắn nhắn hai tin, một tin lúc 6 giờ sáng nói hắn phải đi làm còn một tin lúc 8 giờ hỏi cô dậy chưa. Ân Dao trả lời bảo hắn tập trung làm việc không cần lo cho cô.
Trả lời tin nhắn xong cô buông điện thoại xuống, trong lúc chờ sạc pin. Ân Dao ngắm họa báo của Chu Thúc, sau khi xem hết mấy thứ trên tường và trên bàn, cô không có gì làm bèn ra ngoài phòng khách.
Tiêu Việt đang thu dọn mấy thứ linh tinh trên bàn và trên ghế sô pha. Ân Dao đứng bên cửa nhìn anh một hồi, anh chuyên tâm làm việc của mình cũng không ngẩng đầu nhìn cô, rõ ràng không muốn để ý tới cô. Có điều, anh làm cũng chẳng kĩ lưỡng cho lắm, chỉ thuận tay nhặt mấy thứ bên tường bỏ vào trong hộp, đều không phân loại.
Chắc là bệnh nghề nghiệp, Ân Dao vô thức dùng ánh mắt của một nhiếp ảnh gia quan sát anh.
Anh không cao bằng Chu Thúc nhưng tỉ lệ cơ thể rất được, chân dài. Từ góc độ này của cô mà nhìn, đường viền sườn mặt của anh rất rõ ràng, đường cong hàm dưới gọn gàng rõ nét, mắt mày mũi môi đều rất hợp vào ống kính.
Cô đang suy nghĩ: nếu anh cười lên sẽ trông thế nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!