Chương 10: (Vô Đề)

"Cô đối với ai cũng như thế này sao?"

Câu này của Ân Dao rất thẳng thắn. Anh không tới, dĩ nhiên cô sẽ thất vọng. Kỳ thật, lúc ngồi trong xe taxi cô đã nghĩ, anh chưa trả lời tin nhắn có lẽ là giận rồi, anh không muốn quan tâm tới cuộc hẹn ngẫu hứng của cô. Cô vứt lại bữa tiệc chạy ra bến cũng chưa chắc đã gặp được anh, nhưng cô vẫn đến.

Cảm xúc con người thật là kì lạ. Một giây trước ngồi bên bàn rượu cảm thấy cụt hứng, cho rằng kiểu xã giao anh một câu tôi một câu giữa người với người thật dối trá và vô nghĩa. Nháy mắt sau lại vui lòng chạy tới bờ sông Hoàng Phố, cùng người ta ngắm cảnh đèn đóm rực rỡ.

Ân Dao phát hiện anh hơi nghiêng đầu nhìn cô. Chỉ tiếc ánh sáng không tốt, bằng không thật sự cô rất muốn trông xem giây phút này trong mắt anh có chút vui mừng nào không.

Bờ sông gió lớn, thời tiết cũng đã chuyển lạnh.

Ân Dao để ý rằng anh mặc rất ít. Trên người anh là áo sơ mi đen kiểu dáng đẹp mắt lần trước thấy anh mặc ở Hoành Điếm, nhưng nhìn kỹ một chút lại cảm thấy cũng không giống lắm.

"Anh lạnh không?". Cô hỏi.

"Không lạnh." Anh buông tay đang chống trên lan can ra, đứng thẳng người: "Định đứng ở chỗ này sao?" Thanh âm vẫn trầm thấp như vậy, giọng điệu lại hời hợt rất nhiều.

Ân Dao đảo mắt nhìn quanh: "Vậy đi thôi?"

"Ừm."

Lúc đầu không có mục đích, cũng không chọn phương hướng, chỉ tùy ý đi về phía trước. Cảnh đêm ven sông cực kì xinh đẹp, khó trách bất kể đến vào thời điểm nào thì khách du lịch cũng không ít. Hai người đi song song, cách nhau chừng một cánh tay.

Ân Dao hỏi lại vấn đề trước đó: "Có phải anh bệnh rồi không? Sao cổ họng lại thế này?"

Tiêu Việt không phủ nhận, anh đáp: "Tối qua bị sốt."

Ân Dao ngừng đi, mà bước chân Tiêu Việt không dừng lại, bất tri bất giác đã cách cô hai bước. Anh quay đầu đưa mắt nhìn Ân Dao, cô tiến lên hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"

Tiêu Việt nói: "Buổi sáng không sốt nữa."

"Sáng nay anh quay phim?"

Anh đáp: "Ừm"

Ân Dao không tiếp lời chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, Tiêu Việt nhìn cô rồi lại đi thẳng về trước mấy bước. Đến dưới một ngọn đèn đường, sáng sủa hơn nhiều.

Anh nghe Ân Dao nói khẽ: "Thật xin lỗi, tôi không biết anh bị bệnh, còn hẹn anh ra."

Từ Tùng Giang chạy tới đây cũng không gần mà lại đương lúc cao điểm tan tầm, còn để anh cô đơn đợi gần một tiếng ngoài bờ sông. Ân Dao đột nhiên cảm thấy tính tình anh tốt hơn so với cô nghĩ, đổi lại là cô chưa hẳn đã vui vẻ.

Lúc này cô chợt nhớ tới điều gì, dừng bước lại và hỏi anh: "Anh ăn cơm chưa?"

Tiêu Việt lắc đầu.

Ân Dao rất muốn gõ lên đầu mình. Bình thường cô chỉ lo chụp ảnh, rất nhiều thứ vụn vặt phải quan tâm đều không cần cô tự mình sắp xếp xử lý. Lâu dần thành ra tâm tính cẩu thả, không cân nhắc chu toàn.

"Thật xin lỗi."

Tiêu Việt cao hơn cô nửa cái đầu, lúc nói chuyện với anh cô hơi ngước mặt lên, đèn đêm đổ ánh sáng trắng lạnh lẽo xuống, rơi trên người cô. Cô trang điểm nhẹ, mặt trắng nõn, mày mi đen óng, sắc môi hơi nhạt.

"Tôi dẫn anh đi ăn, anh muốn ăn gì cũng được"

Câu này tựa như không lưỡng lự, cứ thế bật thốt ra. Cô nói là "dẫn anh đi ăn" chứ không phải "mời anh đi ăn", như thể xem anh là đứa bé. Tiêu Việt hơi nhướng mày, rồi bỗng khóe môi cong lên, anh cười. Ánh đèn như là rơi vào trong đôi mắt đen láy của anh. Ân Dao ngơ ngác một chút, hóa ra hiện thực và màn ảnh không giống nhau. Gương mặt trước mắt trong sáng sinh động, so với tuổi hai mươi của anh thì đã thêm chút mùi vị khác biệt.

Tiêu Việt nhìn cô: "Tôi muốn ăn gì, cô cũng sẽ thỏa mãn tôi?"

Ân Dao: "Ừ, anh muốn ăn cái gì?"

Anh không nói, chỉ quay đầu nhìn về phía trước rồi đáp: "Đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!